Cho dù không nhìn thấy mặt, khán giả phòng live vẫn có thể cảm nhận được sự mông lung của cậu một cách rõ ràng.
Cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn màn hình.
“……”
Sau đó khán giả của hai phòng live liền nhìn thấy cậu bắt đầu di chuột, di đến góc phải màn hình của Bạch Lâm Hoa.
Bọn họ hợp tình hợp lý phán đoán cậu đàn tìm nút xóa.
Tống Vân Hồi thật sự đang tìm nút xóa, nhưng không tìm thấy.
Bạch Lâm Hoa trên màn hình có chút muốn cười, nhưng vẫn nhịn được.
“Đây là kết đôi ngẫu nhiên cùng khu, kết đôi cùng nhau hát một bài hoặc tán gẫu một chút là được. Nửa phút trước khi kết đôi thành công có thể hủy, sau khi thành công không thể hủy nữa.”
Cậu ta thuật lại lời nói của nhân viên công tác.
Ngay sau đó Tống Vân Hồi nhìn phòng live một cái, lúc này mới phát hiện bản thân bị tự động phân tới khu âm nhạc.
Quên đổi khu rồi.
Streamer được phân tới khu âm nhạc nên làm chút chuyện liên quan đến âm nhạc, cậu tạm thời buông giấy bút trong tay xuống, nói: “Vậy hát đi.”
Cuối cùng cậu còn bổ sung thêm một câu: “Đợi lát tổng kết tiếp.”
Hát sớm xong sớm.
[Tuy không phải Sữa Đậu Nành thật, nhưng <Đường Về> đi ạ!!!] [<Đường Về> nghe mãi không chán hu hu hu hu] [Chỉ có tui muốn nghe thôi sao hu hu hu, lúc vừa ra tui đã replay đĩa đơn không biết bao nhiều lần đó] [Đấu tranh vì <Đường Về>!!!]Tống Vân Hồi hỏi: “Vậy thì hát <Đường Về> nhé?”
Chủ yếu là mấy bài khác đã qua quá lâu, ấn tượng đã sắp phai dần rồi.
Hát xong sớm kết thúc công việc sớm, cậu vẫn còn băn khoăn về kế hoạch sửa sang nhà cửa của mình.
Bạch Lâm Hoa hỏi: “Tôi hát đoạn đầu, đoạn hai ba hát cùng nhau, cậu hát đoạn bốn, đoạn cuối cùng hát?”
Là giọng điệu thương lượng.
Tống Vân Hồi không đồng ý với cậu ta ngay, mà mở giao diện lời bài hát, nói: “Tôi không hiểu lắm chỗ nào là đoạn thứ nhất đoạn thứ hai, cảm phiền hãy phân chia theo lời bài hát.”
Cậu đang giả ngốc.
Bình thường lúc Bạch Lâm Hoa bàn bạc cùng cậu nói đoạn đầu đoạn hai đã quen, vừa thốt ra khỏi miệng giống như ám hiệu chỉ hai người mới hiểu.
Cậu không muốn tiếp nhận ám hiệu này trước mặt nhiều người như vậy.
Hỏi chính là không quen.
“Thật ngại quá, thói quen bình thường quên không đổi.”
Bạch Lâm Hoa cũng phản ứng lại, nói, “Chính là bắt đầu từ câu đầu đến……”
[Đối phương hình như không phải streamer khu âm nhạc nhỉ, như vậy không sao chứ?] [Sao chưa từng thấy qua streamer này vậy, cảm giác có thể hát xong là không tồi rồi, không dám yêu cầu quá nhiều] [……]Hai phòng live kết nối giao lưu với nhau, đồng thời có thể nhìn thấy bão bình luận trong phòng live của đối phương.
Khán giả phòng live của Tống Vân Hồi ngay lập tức không vui.
[Sữa Đậu Nành hát rất hay! Chưa từng gặp qua là vì cậu ấy đơn thuần chỉ mở live lúc khuya, không thường mở ban ngày] [Cho nên hôm nay mở live ban ngày chỉ vì bù giờ thôi đúng không hu hu hu hu hu] [Cú đêm như tui đều dựa vào Sữa Đậu Nành để có một giấc ngủ ngon đó hu hu, Sữa Đậu Nành chính là tấm thẻ bí mật của tui!]Tống Vân Hồi không nhìn bình luận, bão bình luận của cả hai phòng live đều không xem.
Cậu bị Cam Tử nghe tiếng chạy tới quấn lấy.
Cam Tử nhẹ nhàng nhảy lên đùi cậu mà không mảy may ý thức được bản thân đã không còn là mèo nhỏ chỉ nặng vài cân nữa.
Tống Vân Hồi mạnh mẽ chịu đựng phần tình yêu nặng nề này.
Cam Tử lăn lộn trong lòng cậu, cậu vừa khò khè mèo nhỏ vừa đứng dậy, nói: “Đợi một lát, tôi đi tìm headphone.”
Nếu phải hát mà không đeo headphone thì không ổn. ngôn tình hài
Cậu cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cậu có khá nhiều headphone, một cái đặt trong phòng ghi âm, hẳn là còn hai cái trong tủ.
Bạch Lâm Hoa đáp: “Được.”
Tống Vân Hồi quay lại rất nhanh.
Đeo headphone lên, âm thanh thu được nháy mắt rõ ràng hơn hẳn.
[Giọng của Sữa Đậu Nành thật sự rất rất hayyy!!!] [Hu hu hu thanh âm thật ôn nhu, bây giờ mà là buổi tốt thì tốt rồi hu hu hu, nằm trên giường liền trực tiếp ngủ luôn] [Cho các bạn khán giả phòng live của Sữa Đậu Nành một kiến nghị nho nhỏ nè: đeo tai nghe vào, chill gấp bội đấy]“Đoạn cuối……ý tôi là năm câu cuối ấy, một mình cậu hát.”
Cuối cùng cậu lại bồi thêm một câu: “Có được không?”
Nghe qua chỉ đơn thuần giống một câu hỏi.
Bạch Lâm Hoa đáp, “Được.”
Khán giả của hai phòng live luôn cảm thấy giữa hai người này có chút kỳ quái.
Nhưng nhìn qua rất bình thường, lại không nói được kỳ quái chỗ nào.
Hai người cùng ấn bài hát.
Lúc khúc nhạc dạo vang lên, phòng live lại lần nữa tràn vào một nhóm người.
Phòng live của Bạch Lâm Hoa quá nhiều người, đã lag đến độ không thể nhúc nhích nổi, mấy fan hâm mộ nhận được thông báo chậm một bước chỉ có thể chạy đến chen chân vào chỗ của Tống Vân Hồi.
Sau đó bọn họ không bước ra nổi nữa.
Bọn họ biết <Đường Về> rất hay và dự liệu được việc nghe hát trong phòng live khẳng định sẽ không hay bằng ca khúc sau khi được chỉnh sửa và phát hành.
Thế nhưng bọn họ không ngờ tới, nó hoàn toàn là một loại ‘hay’ khác.
Chỉ có thể dùng rung động để hình dung.
Để tránh cho phòng live bị lag, hai người đều đóng bão bình luận, trên màn hình máy tính chỉ có hai phần ca từ, ngoài ra không có gì hết.
Hiện tại bọn họ mới biết, hóa ra cùng hát mà hai người nói không phải đơn giản là cùng hát như bọn họ hiểu.
Sau khi Bạch Lâm Hoa hát xong đoạn đầu tiên thì có khoảng trống một giây.
Tiếp đó chính là cảm giác màng nhĩ chấn động đến cực hạn như muốn nổ tung.
Bạch Lâm Hoa tiếp tục dùng lối hát trước đó, chính là chất giọng trầm thấp kiềm nén ổn định.
Một thanh âm khác đến từ Tống Vân Hồi, giọng của cậu rất đặc trưng, vừa ôn hòa vừa trong trẻo nhưng không hề thiếu lực, cộng thêm âm vực cao.
Giọng hai người trộn lẫn với nhau lại ăn khớp bất ngờ, là một loại thể nghiệm cực hạn trước nay chưa từng có.
Tống Vân Hồi đỡ headphone, mi mắt rũ xuống, vuốt ve đám lông mềm mại trên chân Cam Tử, hơi thở vẫn ổn định.
Cho dù đã đóng bão bình luận, nhưng lúc hát xong một câu cuối của bài hát, phòng live vẫn lag trong giây lát.
Mở bão bình luận ra, sau đó tầng tầng lớp lớp bình luận bay đầy màn hình, đủ loại bình luận loạn thành một đoàn, có hơi không phân biệt rõ nội dung bên trên viết gì.
[A a a a a a a!!! Thanh âm thần tiên gì vậy!! Tuyệt phối cmnl!!] [Không thể giải thích có một loại cảm giác như đang ở buổi hòa nhạc vậy! Thật rung động lòng người!!] [Vì sao không gặp được Sữa Đậu Nành sớm hơn chứ! Thật sự thật sự thật sự rất tuyệt!] [Hai người phối hợp với nhau rất tuyệt! Thêm một bài nữa có được không!!] [Có ai ghi lại không? Nghe nghiêm túc quá nên quên ghi lại cmnr hu hu hu hu] [Đù má nói đây là Sữa Đậu Nành uống không ngon tui cũng tin! Thật lợi hại!] [Bạch Lâm Hoa mãi đỉnh!!!] [Nếu không kết nối giao lưu ngẫu nhiên, tui thật sự cho rằng bọn họ đã từng luyện tập qua đó, cíu mạng, da gà nổi hết lên luôn rồi nè]Bên trên bão bình luận còn có đủ loại tầng tầng lớp lớp tặng thưởng, một mảnh xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ, Cam Tử dường như rất thích, không ngừng vươn móng vuốt muốn chạm vào.
Tống Vân Hồi nhẹ nhàng nắm lấy đệm thịt nhỏ của nhóc.
Hát xong một bài, cậu phát hiện ở giữa giao diện đã xuất hiện một nút lệnh nhỏ màu đỏ, bên trên viết [Giải trừ kết nối].
Một đám khán giả liền nhìn thấy con chuột của cậu nháy mắt lia đến đó
[???] [Trái tim vừa dấy lên chút ngọt ngào của tui nháy mắt lạnh hẳn xuống] [Đừng mà! Hát thêm một bài nữa đi được không! Chưa đã nghiền mà hu hu hu!] [Người sỡ hữu chất giọng ôn nhu thế sao vì sao trái tim lại lạnh lùng đến vậy (đầu mèo gào khóc. Jpg)] [Hu hu hu lưu lượng quý báu ngay trước mắt! Sữa Đậu Nành cậu nhìn tui một cái điii hu hu hu] [Tui tặng cậu biệt thự lớn có được không! Hát thêm một bài nữa đi mà, xin đó hu hu hu]Miễn cưỡng phân biệt đống chữ trên màn hình, Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn Bạch Lâm Hoa như đang an tĩnh đợi động tác của cậu, nói:
“Nhưng hôm nay mình dự định thỉnh giáo chút chuyện sửa sang nhà cửa.”
Chỉ có thể nói sơ tâm không đổi.
[……Nhớ lại hình như đúng là có chuyện này] [Vì sao lại muốn sửa nhà ngay lúc này chứ hu hu hu] [Đừng đi mà hu hu hu, sau này hẵng bàn tiếp chuyện sửa nhà có được không!]“Sửa nhà quan trọng hơn ca hát một chút.”
Giọng nói Tống Vân Hồi tuy ôn hòa nhưng thái độ vẫn kiên định trước sau như một, cậu vẫy vẫy tay, nói với Bạch Lâm Hoa, “Tạm biệt.”
Bạch Lâm Hoa nhìn bàn tay đang đặt trên lông mèo màu cam của đối phương, cười đáp: “Tạm biệt.”
Hai người đều ấn giải trừ kết nối, chỉ là động tác của Bạch Lâm Hoa chậm hơn so với Tống Vân Hồi một chút.
Màn hình lại lần nữa khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhìn lượng người xem ở góc phải phòng live, Tống Vân Hồi lại lần nữa cầm giấy bút lên, nói:
“Hôm nay tạm thời không hát nữa. Kết nối đã giải trừ rồi, tiếp đây vẫn là thời gian giành cho đại hội giao lưu trao đổi về kinh nghiệm sửa nhà nhé.”
Cậu nói câu này vốn muốn nói với các cư dân mạng ở lại phòng live vì Bạch Lâm Hoa tiếp theo có lẽ không có thứ họ muốn xem, có thể rời đi.
Thế nhưng các cư dân mạng đó hoàn toàn hiểu theo một nẻo khác, hưng phấn bắt đầu ăn tết.
[Tuyệt zời! Vậy là tối nay có thể nghe Sữa Đậu Nành hát mà chìm cào mộng đẹp rồi] [? Buổi tối sẽ hát sao? Vậy tối tui tới!!] [Tui tổng kết trở lại rồi đây, lại sắp bắt đầu đại hội giao lưu rồi sao!] [Vẫn đang xem ghi màn hình hợp ca <Đường Về> vừa nãy, thật sự rất rất hay hu hu hu hu]“Chào mừng trở lại.”
Tống Vân Hồi đổi một tờ giấy A4 khác, chuẩn bị sẵn sàng, không bởi vì một khúc dạo ngắn vừa rồi mà mảy may dao động.
Lượng người xem và fan hâm mộ tăng vọt, còn có đủ loại tặng thưởng kia, những thứ đó đều là tạm thời.
Cậu biết bản thân muốn làm gì nhất.
Kết nối gián đoạn, một lượng lớn bình luận vẫn đang thảo luận về màn hợp ca vừa rồi.
Bạch Lâm Hoa mặt không đổi sắc, chỉ khi nhìn thấy bình luận [Hai người rất hợp] bay qua thì ánh mắt thoáng có chút gợn sóng.
“Tôi cũng cảm thấy cậu ấy hát rất hay…..không quen biết, nhưng rất muốn làm quen một chút.”
“Được rồi, bài tiếp theo đi, muốn nghe gì nào.”
Khóe môi cậu ta hơi nhếch lên.