Quả nhiên Nhạc Linh Nhi dỗi rồi, đơn giản liền biến thành vò mẻ chẳng sợ nứt(2), cũng chẳng quan tâm Mộ Thanh Giác vẫn đang ngồi trước mặt, nhanh mồm nhanh miệng không thua gì Bùi Nhiên, hai người giương cung bạt kiếm đấu đá ngang nhau.
Aizz, Tô Bạch âm thầm thở dài, gặp phải Nhạc Linh Nhi coi như Bùi Nhiên xui xẻo rồi.
Tiếng thở dài này tuy nhẹ nhưng Mộ Thanh Giác luôn chú ý đến hắn lại nghe được rõ ràng. Tô Bạch không vui, y lập tức nhận ra, nhíu mi liếc nhìn mấy người kia, không nói không rằng liền đứng lên kéo Tô Bạch đi.
Tô Bạch nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngơ đi theo y một lúc mới hoàn hồn. Đào Bảo ngã ra khỏi lòng y, khóc hu hu phía sau, bị nam chính lạnh lùng liếc một phát lập tức ngoan ngoan lui vào một chỗ bất động.
Ghét nhất là bắt nạt trẻ con Q_Q!
Hai người một trước một sau ra khỏi Túy Mặc Cư, mơ hồ nghe thấy tiếng Nhạc Linh Nhi tức giận quát to cùng với tiếng cười nhạo của Bùi Nhiên. Tô Bạch hơi khựng lại, thấy nam chính không có ý quay đầu đành phải đuổi theo.
Một đường hoa thơm liễu rủ đi tới sườn núi trên Hạo Nguyệt Phong, nơi này có một khu rừng rậm chứa đủ loại kỳ hoa dị thảo. Lúc này vừa đúng vào mùa hoa nở, sắc màu muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương.
Mộ Thanh Giác một đường không nói chuyện, khi đối mặt với Tô Bạch thì ngũ quan sắc bén như đao khắc thu lại một chút hào quang, ánh mắt cũng nhu hòa không ít.
Tới cạnh một khóm hoa sơn trà, Tô Bạch dừng bước. Đóa hoa như miệng chén nhỏ, phân bố theo hình tháp, cánh hoa xếp dày đặc, thanh lịch tinh xảo, bông hồng phấn bông trắng nhạt, tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
Từ sau khi đến nơi này, không thể lên mạng, không thể chơi game, quá nhàm chán nên Tô Bạch ngày càng thích gieo trồng hoa cỏ, nhìn mấy khóm hoa được mình chăm sóc nở rộ đẹp như vậy, trong lòng không khỏi kiêu ngạo, cúi gập thắt lưng nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa mềm mại.
Thiếu niên áo trắng đứng cạnh khóm hoa, dung mạo tuyệt mỹ khiến trăm hoa thất sắc. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tóc đen vờn khẽ, một khắc ấy thiếu niên đẹp đến nỗi làm cho người ta thán phục.
“Sư huynh.” Mộ Thanh Giác bước tới, chăm chú nhìn khuôn mặt luôn khiến mình nhớ thương, khẽ vuốt lên mái tóc người kia.
Emma, không hổ là hoa lão tử trồng mà, đẹp đến thế là cùng. Tô Bạch đang suy nghĩ vẩn vơ căn bản không chú ý tới động tác của nam chính. Nhiều năm ở chung đã sớm quen được Mộ Thanh Giác chăm sóc, mấy động tác như thế này hoàn toàn không gợi lên nổi sự cảnh giác của hắn.
Tới khi nào, rốt cục tới khi nào thì ánh mắt huynh mới nhìn đến ta, rõ ràng ta vẫn luôn đứng bên cạnh huynh mà, không phải sao? Nhìn hai mắt của vị sư huynh đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, trong lòng Mộ Thanh Giác đau xót.
Tô Bạch hoàn hồn, đến lúc này mới chú ý tới nam chính đang đứng trước mặt, một bàn tay còn đang đặt sau đầu mình, chớp mắt mấy cái, cái tình huống gì đây?
“Ngọc quan(3) trên tóc sư huynh bị lệch, để Thanh Giác chỉnh giúp huynh.” Mộ Thanh Giác nhẹ nhàng cười, hai tay khẽ tháo ngọc quan, cẩn thận vuốt mái tóc đen như tơ lụa rồi mới tinh tế tỉ mỉ đặt ngọc quan lên, sau đó dùng trâm ngọc cố định lại. Làm xong, Mộ Thanh Giác thoáng lui về sau nửa bước, nhìn kỹ một lần rồi mới mang theo ý cười mà gật đầu, dường như rất vừa lòng với tác phẩm của mình.
Tô Bạch đang đặt hết lòng dạ vào khóm hoa sơn trà, đương nhiên không nhìn thấy thần sắc tinh tế tỉ mỉ lại ôn nhu của nam chính cùng với ánh nhìn chiếm hữu thật sâu trong mắt y.
“Sư huynh đừng tiết kiệm quá, cũng nên thay ngọc quan mới đi.” Mộ Thanh Giác buông mắt, trong giọng nói là thương tiếc và bất đắc dĩ nhàn nhạt, “Huynh cứ như vậy, sao có thể khiến người ta yên tâm đây.”
Bị đứa nhỏ tự tay mình nuôi lớn giáo huấn, cái mặt già nua của Tô Bạch 囧, cảm giác được hơi thở nam chính phun trên mặt mình lúc nói chuyện, nhất thời càng không được tự nhiên, “Ta dùng quen rồi, cần gì lãng phí, hơn nữa theo thông lệ thì hàng năm cũng được phát mấy chiếc ngọc quan rồi, thật sự không cần lãng phí nữa mà.” Lời này là thật, một trạch nam với mái tóc ngắn phổ biến đột nhiên phải đối mặt với bản thân tóc dài đến eo quả thực là phiền não vô cùng, tới nỗi chỉ hận không thể tự biến đầu mình thành bóng lưỡng. Cuối cùng không muốn bị Minh Tịnh chân nhân đá ra khỏi Vô Thương tông nên mới từ bỏ ý định, sau đó còn phải mất sức chín trâu hai hổ mới học được cách búi tóc.
“Thứ tục vật này sao xứng với sư huynh.” Ánh mắt Mộ Thanh Giác dừng trên mái tóc đen như mực của Tô Bạch, nhớ tới xúc cảm mềm mại như tơ lụa vừa rồi, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Nhất thời cả hai đều không nói chuyện. Nhớ lại tình cảnh ở Túy Mặc Cư ban nãy, Tô Bạch do dự một lát, cảm thấy với chỉ số thông minh của mình thì vẫn nên chọn cách hỏi trực tiếp, “Mấy ngày nay Linh Nhi sư muội thường hay tìm ngươi, tâm ý của nàng ngươi biết chứ?”
Biểu tình thoải mái trên mặt Mộ Thanh Giác thoáng chốc cứng đờ, gật đầu.
“Vậy ý ngươi thế nào?”
Lời này vừa nói ra, biểu tình Mộ Thanh Giác càng thêm khó coi, không biết vì sao trong giọng nói lại nhiễm sự tức giận, “Ta mới muốn hỏi, lời này của sư huynh là có ý gì?!”
Cảm giác nam chính rất phản cảm đối với đề tài này, trong lòng Tô Bạch kinh ngạc, chẳng lẽ cốt truyện lại sai nữa, Mộ Thanh Giác từ đầu tới cuối đều không muốn Nhạc Linh Nhi? Nghĩ đến đây trong lòng Tô Bạch không khỏi căng thẳng, có chút lo lắng cho tương lai của nam chính. Tiên thiên ma thể của nam chính sắp thoát khỏi phong ấn, đến lúc đó khó có thể ức chế được ma khí, lại ở trong nơi có nhiều cao nhân tập hợp như Vô Thượng tông, nếu nhất thời vô ý mà bị phát hiện ra, nhất định sẽ bị người của Vô Thượng tông đuổi giết. Oán hận giữa đạo tu và ma tu chất chứa từ lâu, sớm đã thành cục diện ngươi chết ta sống, Minh Tịnh chân nhân chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến. Nếu như nam chính không ở bên Nhạc Linh Nhi, không có vị tiểu sư muội này… khụ, xả thân vì nghĩa thì sao có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Vô Thượng tông?
Bởi vậy cho dù biết tâm tình nam chính không tốt, Tô Bạch vẫn nhàn nhạt khuyên: “Linh Nhi sư muội ngây thơ đáng yêu, xinh đẹp rực rỡ, mặc dù có hơi yếu ớt nhưng đối với ngươi vô cùng chân thành. Nếu có thể, ngươi nên——-!”
Áu, đây là cái tình huống gì vậy. Tô Bạch nuốt mấy lời chưa kịp nói vào bụng, nhìn hai mắt nam chính đang tới gần, gần như kề sát mặt mình. Trong đôi mắt như mắt sói kia không thể giấu nổi lửa giận, hung hăng nhìn hắn, hơi thở nguy hiểm đập vào mặt, Tô Bạch sợ tới mức run rẩy cả hai chân, thân thể nhũn cả ra.
U hu, mẹ ơi, địa cầu thật đáng sợ, nam chính cũng thật đáng sợ!
~
(1)Ý tại ngôn ngoại: ý không ở trong lời nói.
(2) Vò mẻ chẳng sợ nứt (phá quán tử phá suất): theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến.
(3) Ngọc quan:
You do not have the required permissions to view the files attached to this post.
_________________