Đại Hắc vừa đi toilet xong quay lại thì nhìn thấy một màn hỗn độn như thế này, cậu ta hét một tiếng, “Đánh cái gì vậy! Mấy cậu đánh nhau vụ gì đó!”
Đại Hồng đứng bên cạnh giải thích, “Anh Cảnh trả hết nợ cho Minh Châu, trả hơn 100 vạn, còn thiếu 20 vạn vẫn chưa trả hết, Đại Chí tức giận xả hết lên người của Cát Phong.”
Nói đến câu này, Trang Phong không can ngăn được nên cũng nhào vào đánh luôn, “CMN, cậu tưởng rằng tôi không tức chắc?! Hả! Đệt! Hơn 100 vạn, anh Cảnh chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, mẹ nó, Triệu Đại Chí, cậu là cái đồ keo kiệt nếu đổi lại là cậu cậu có làm được không?! Cuối cùng cậu xót cho anh Cảnh hay là xót tiền của anh Cảnh?!”
“Mẹ nó, cái này có gì khác nhau!” Triệu Đại Chí đỏ mắt, “Khoảng thời gian qua anh Cảnh vượt qua thế nào, mấy cậu mù hết rồi sao?! Mấy cậu không nhìn thấy sao?!”
Lúc cậu ta ngẩng đầu lên mới phát hiện Minh Châu đang đứng ngay lối cầu thang, một đám người thuận theo ánh nhìn của cậu ta nhìn qua đó, sau khi im lặng một hồi lâu, Cát Phong thu tay lại bò dậy, tiện tay kéo Triệu Đại Chí ngồi dậy, Trang Phong cũng bò dậy, vỗ vỗ ống quần rồi đi vào toilet hút thuốc giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Minh Châu đi đến trước mặt Đại Hồng hỏi, “Vừa rồi các anh nói là thật sao?”
Đại Hồng vò đầu bứt tóc, “Hả? Không phải đâu, mọi người đùa giỡn thôi.”
Cảnh Dực không nói chuyện này cho Minh Châu biết, mọi người cũng không dám ăn nói lung tung.
Minh Châu đi lên tầng, lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Cảnh Dực, hôm qua trước khi đi anh đã bảo cô lưu số của anh, kêu cô có chuyện cứ gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại reo chừng mười mấy giây, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Cô đứng ở đó vẫn chưa biết nên nói gì, nước mắt đã tự động chảy xuống.
Bởi vì chuyện bồi thường mà cô từng đi tìm họ hàng thân thích để mượn tiền, đừng nói là 10 vạn, đến 1 vạn cô cũng chẳng mượn được, bọn họ tìm mọi cách trốn tránh cô, có những người thậm chí còn chẳng thèm nghe điện thoại, Minh Châu đi vay mượn hai ngày trời, cuối cùng chỉ mượn được 2000 tệ.
Vậy mà Cảnh Dực lại giúp cô trả khoản nợ hơn 100 vạn.
Những ngày cô mới đến, nghe Đại Chí nói rằng trước đây khi công ty vừa mới thành lập, chỗ này chỉ là một căn nhà nhỏ xập xệ, muốn đòi nợ thì phải đánh nhau, đánh thắng mới có thể đòi được nợ, khoảng thời gian đó, trên người bọn họ ai cũng đầy rẫy thương tích, Cảnh Dực là người đánh giỏi nhất vậy mà trên người anh cũng nhiều vết thương không kém, vết thương cũ chồng vết thương mới, giống như không hề cảm thấy đau, ngày hôm sau vẫn ra ngoài đi đánh nhau với người khác, mỗi một đồng tiền bọn họ kiếm được đều phải đánh đổi bằng mạng sống.
“Minh Châu?” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất gần kề, mang theo chất giọng đặc biệt của riêng anh, cô gần như có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của Cảnh Dực khi nghe điện thoại, cảm xúc có chút lạnh nhạt, mày nhướng lên, trong miệng ngậm điếu thuốc.
Minh Châu đáp “Dạ”, hỏi anh, “Khi nào anh quay lại?”
“Qua mấy hôm nữa.” Anh hơi ngập ngừng sau đó hỏi cô, “Giọng em làm sao vậy?”
Minh Châu lau nước mắt, giọng nói mang theo âm mũi, “Em cảm nhẹ thôi.”
“Trong hòm thuốc có thuốc trị cảm.”
“Dạ, em đã uống rồi.”
“Có muốn thứ gì không?” Cảnh Dực nhỏ giọng hỏi, “Anh mang về cho em.”
Minh Châu lại rơi nước mắt, cô ngửa mặt lên không cho nước mắt chảy xuống, cắn môi nói, “Em muốn gặp anh.”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc, thấp thoáng truyền đến tiếng cười của Cảnh Dực, giọng nói của anh cách micro gần hơn một chút, chất giọng trầm thấp mang theo sự quyến rũ.
“Được.”
——oOo——