Tiết Doanh Song hết hồn: “Sao anh lại tới đây?”
Hình Vân: “Đương nhiên là đến ở cùng em.”
Hình Vân nghĩ thầm, nhóc thế thân nhất định là ngại Bạch Khiêm Dịch ở trong phòng hắn, nên mới không dám đến.
Bởi vậy hắn đại phát từ bi, tự mình đi tìm nhóc thế thân.
Lần này nhóc thế thân khẳng định phải cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa cho mà coi.
Nhưng mà Tiết Doanh Song lại nắm chặt bút, nhíu mày: “Ở cùng tôi làm gì? Anh qua với Bạch tiên sinh đi, thật vất vả mới sắp xếp cho anh cơ hội, anh không đi tìm cậu ấy, tìm tôi làm cái gì?”
Hình Vân: “Sắp xếp cái gì?”
Tiết Doanh Song: “Ga giường!”
Tiết Doanh Song thừa dịp trước khi Bạch Khiêm Dịch về nhà, giặt hết ga giường với ga dự phòng trong phòng khách, chính là muốn tạo cơ hội cho Hình Vân, ai ngờ tên Hình Vân này, thậm chí ngay cả điều này cũng không biết?
Lại nhìn bộ quần áo Hình Vân mặc trên người, Tiết Doanh Song chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Sao anh không mặt áo tắm, show cơ ngực ra, vuốt tóc, biểu hiện một chút ưu thế của anh?” Tiết Doanh Song khó hiểu, “Ăn mặc bảo thủ như vậy, anh là bậc thầy nam đức à?”
Tôi đã sớm mặc áo tắm rồi! Là em không đến!
Hình Vân giận đến nghiến răng, nhưng trước khi mở miệng phản bác, lại giật mình, nếu nói như vậy, chẳng phải lộ vẻ hắn nghểnh cổ chờ mong Tiết Doanh Song đến tìm hắn sao?
Làm sao hắn có thể chờ Tiết Doanh Song đến tìm hắn… hắn… hắn…
“Không phải em đã nói, đàn ông đều thích nguyên bộ đồ mùa thu sao? Đây chính là em dạy tôi đó!”
Tiết Doanh Song nhất thời chột dạ.
“Tôi thấy em mới là cố ý để tôi đến tìm em!” Hình Vân cương quyết nói, “Chút tâm cơ của em tôi nhìn thấu cả rồi!”
Tiết Doanh Song không muốn nói xàm với hắn, quay đầu nhìn vào đề cương của mình: “Bây giờ là thời gian tan việc, nếu rãnh, anh đi ngủ sớm một chút đi.”
Hình Vân: “Tăng ca!”
Tiết Doanh Song nhìn cái đề bài giải cách nào cũng không giải ra, quyết tâm nói: “Muộn rồi, hôm nay đóng cửa rồi.”
Hình Vân: “Tiền tăng ca gấp đôi!”
Tiết Doanh Song hít ngược một hơi, người này tại sao cứ canh ngay lúc cậu học bài, dùng tiền tài để dụ dỗ cậu?
Tiết Doanh Song đứng vào thế kẹt giữa học tập và kiếm tiền, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng ngẩng đầu lên, oán hận nhìn Hình Vân.
Cái nhìn kia cực kỳ oán hận, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ không cam lòng.
Hình Vân bị ánh mắt đó của cậu nhìn đến nỗi lo lắng, lập tức nói: “Như vậy đi, em xem sách của em, tôi không làm ồn em, vẫn tính em tăng ca như cũ, được chứ?”
Ánh mắt Tiết Doanh Song liền thay đổi, tràn đầy năng lượng.
Còn có chuyện tốt thế cơ à?
*
Đương nhiên là không có chuyện tốt như thế đâu.
Tiết Doanh Song vui mừng chưa được ba giây, Hình Vân đã ôm lấy cậu, kiên quyết để cậu ngồi trên đùi mình.
Tiết Doanh Song: “?”
Được rồi, nhịn.
Một phút sau, Hình Vân sờ sờ nguyên bộ áo thu lót nhung trên người Tiết Doanh Song, nhỏ giọng nói: “Ai cho phép em mặc đồ mùa thu tình nhân cùng tôi?”
Tiết Doanh Song hít sâu một hơi, coi như không nghe thấy.
Hình Vân: “Chẳng qua xem trọng việc em cố gắng lấy lòng tôi, cho phép em một lần như thế.”
Tiết Doanh Song không hiểu, cái người thâm sâu khó dò trước đây, sao bây giờ lại nói nhiều như vậy?
Định lực của Tiết Doanh Song từ trước đến nay đều rất tốt, ký túc xá công xưởng có ấm ĩ cỡ nào cũng có thể tiếp tục học. Nhưng lúc này đã hơn mười hai giờ, bài cậu giải không ra, còn phải ngồi trên đùi người khác, xin lỗi chứ định lực cậu có cao cỡ nào, cũng không khỏi bực bội.
Thân thể Hình Vân nóng hừng hực, Tiết Doanh Song không nhịn được nói: “Tình hình bây giờ của tôi, rất hợp với câu thành nữa.”
Hình Vân: “?”
Tiết Doanh Song: “Như ngồi bàn chông.”
Hình Vân: “Định lực em vẫn chưa đủ, trách tôi à?”
Hình Vân trào phúng xong, vài giây sau, cảm thấy dường như Tiết Doanh Song còn có ngụ ý… Bàn chông… Ai là bàn chông… Hắn làm gì mà là bàn chông…
“Tiết Doanh Song!” Hình Vân gào lên.
“Không phải đã nói không làm ồn tôi sao!” Tiết Doanh Song cũng gào lại, “Người đang nóng thì cái gì cũng có thể làm ra được, anh đừng chọc tôi!”
“Ha ha? Cái gì cũng làm ra được? Vậy sao em không làm ra cái bài này đi?”
“Đây là Toán cao cấp!” Tiết Doanh Song phẫn nộ, “Bằng không thì anh thử xem!”
Hình Vân cười lạnh, một tay lấy bút trong tay Tiết Doanh Song, một tay ôm eo Tiết Doanh Song, cứ như vậy bắt đầu giải đề.
Tiết Doanh Song trừng mắt nhìn hắn, muốn xem coi hắn sẽ làm thế nào.
Ba phút sau, Hình Vân ném bút sang bên, thở dài một hơi, nhàm chán nói: “Không vui chút nào.”
Trên đùi Hình Vân, Tiết Doanh Song trừng lớn con mắt, cầm bài thi không dám tin.
… Giải được rồi, Hình Vân giải được đề rồi!
“Haiz, có mắt như mù.” Hình Vân lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối, “Mặc dù tốt nghiệp trường đại học A danh tiếng, nhưng đã nhiều năm không giải đề, đề bài này vậy mà tốn ba phút mới giải ra, già rồi, hết xài rồi.”
Thầy Toán hóa ra ở bên cạnh mình! Tiết Doanh Song sợ ngây người!
“Không làm nữa không làm nữa, ” Hình Vân vừa nói vừa đẩy Tiết Doanh Song ở trong lòng ra bên ngoài, “Mới nãy còn có người nói là “như ngồi bàn chông”, tôi không ở đây chọc người ta ghét nữa đâu, cái kim thêu này xin đi ha, không chích người nữa.”
“Thầy Hình!” Tiết Doanh Song lập tức ôm lấy cánh tay Hình Vân, đôi mắt hoa đào đáng thương chớp chớp liên hồi “Thầy dạy em được không?”
“Em nói cái gì?”
“Cứu vớt môn Toán của em!” Tiết Doanh Song dùng mặt cọ vào cánh tay Hình Vân, trong đôi mắt long lanh như nước lộ vẻ sùng bái, “Thầy Hình thầy thương xót em đi, chỉ có thầy có thể cứu em!”
Hình Vân sướng.
Hình Vân sướng muốn chết luôn.
Lần đầu tiên Tiết Doanh Song dùng ánh mắt sùng bái như vậy để nhìn hắn, hắn sướng muốn chết rồi.
Mùa đông gì chứ? Bây giờ chính là mùa xuân! Mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở của hắn đến rồi!
Hình Vân cầm bút: “Được rồi, thấy em đáng thương, miễn cưỡng dạy em đó.”
Tiết Doanh Song cũng sướng rồi.
Giáo viên phụ đạo ở bên cạnh mình! Còn là một gia sư trả tiền!
Kiểu mà cho tiền mình còn dạy mình học á!
*
Đêm hôm đó, trong phòng ngủ phụ không ngừng truyền ra âm thanh thầm thì đầy hưng phấn.
“Á… Á.. Hoá ra đề này là như thế này…” Tiết Doanh Song đôi má ửng hồng, trên mặt tràn đầy kích động giải đề.
“Còn muốn thêm nữa không?” Hình Vân nói khẽ bên tai Tiết Doanh Song, “Xin tôi.”
“Muốn, giúp em!” Tiết Doanh Song cầu khẩn, “Em còn muốn nhiều hơn nữa!”
“Được!” Hình Vân nói, “Giải đề tiếp theo cho em!”
*
5 giờ sáng, hai người thức đêm cày đề cùng nhau mệt xĩu.
Tiết Doanh Song dùng sức lực cuối cùng nói: “Anh mau về đi, Bạch tiên sinh thức dậy không thấy anh là nguy đó…”
Hình Vân quơ tay, ôm chặt Tiết Doanh Song: “Mặc kệ cậu ta, đi ngủ.”
Tại một góc độ mà Tiết Doanh Song nhìn không thấy, khóe miệng Hình Vân cong lên một nụ cười đắc ý.
Đêm nay cuối cùng hắn cũng khiến cho Tiết Doanh Song hiểu biết được sự lợi hại của hắn rồi.
*
7 giờ sáng, Bạch Khiêm Dịch thức dậy trên giường lớn của Hình Vân.
Ngủ một đêm, đầu tóc y cũng một chút cũng không loạn. Y chậm rãi ngồi dậy, lười biếng vươn người. Dưới áo ngủ màu trắng của y, lộ ra một chiếc eo trắng nõn.
Y hôm nay, vẫn ưu nhã thức dậy lúc bảy giờ như cũ.
Perfect.
Bạch Khiêm Dịch hết sức hài lòng, vì vậy vừa nằm xuống, bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Nhưng ba giây sau, y mở mắt ra, quay đầu nhìn về bên kia giường lớn.
Hình Vân không có ở đây.
Bạch Khiêm Dịch nhìn dưới sàn giường, lại đứng dậy đi vòng sang phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng Hình Vân.
Hôm qua Hình Vân mấy giờ đi ngủ vậy? Sớm như vậy đã dậy rồi à?