Lôi Vô Kiệt mặt mũi đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhìn vai mình.
Tư Không Trường Phong cúi người nhìn hòa thượng sắc mặt nhợt nhạt, thở dài nói: “Tự phế công lực toàn thân, đây không phải chuyện người thường làm nổi, chẳng trách Vong Ưu đại sư coi trọng ngươi như vậy.
Vô Tâm cười thảm: “Ngươi cũng tới mang ta đi à.”
“Không.” Tư Không Trường Phong đứng dậy cúi đầu nhìn Vô Tâm, cao giọng nói: “Tuyết Nguyệt thành đặc phái tới đây, cung tiễn Diệp An Thế về tông!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ.
“Tuyết Nguyệt thành đặc phái tới đây, cung tiễn Diệp An Thế về tông!” Tư Không Trường Phong lặp lại một lần.
Tuyết Nguyệt thành không định bắt giữ hòa thượng này để ngăn cản Ma giáo, cũng không định để mặc cho hòa thượng này trở về Hàn Sơn tự. Quyết định lần này của Tuyết Nguyệt thành là tuân theo ước định mười hai năm về trước, đưa thiếu chủ Ma giáo trở về Thiên Ngoại Thiên!
Vừa là tuân thủ ước định, cũng vừa là một loại uy hiếp. Sau tiếng ra lệnh này, Vô Tâm không còn lựa chọn nào khác.
Đường Liên đột nhiên ngẩng đầu, phía xa có hai bóng người bay tới, hắn định thần nhìn kỹ lại, thầm hô không ổn, lập tức vận chân khí. Một người tóc trắng, một người mặc quần áo tím. Chính là Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu của Thiên Ngoại Thiên.
“Không cần.” Tư Không Trường Phong lắc đầu với Đường Liên: “Hai người quen cũ mà ta nói với ngươi chính là bọn họ.”
“Bọn họ?” Đường Liên ngạc nhiên.
Hai người đã lướt tới bên cạnh đám người, không buồn nhìn bọn họ, Tử Y Hầu luôn mang theo một luồng khí tím đi thẳng tới đỡ Vô Tâm dậy, hắn đặt tay lên lưng Vô Tâm, vận chuyển chân khí cho hắn. Vô Tâm cười một tiếng: “Vũ Tịch thúc thúc.”
“Hừ, thấy ta là chạy, còn nhận ta làm thúc thúc?” Tử Y Hầu hừ lạnh một tiếng.
Bạch Phát Tiên nhìn Tư Không Trường Phong nói: “Chúng ta sẽ mang người đi, Tuyết Nguyệt thành không hối hận chứ?”
“Vẫn câu nói đó, Tuyết Nguyệt thành không sợ Ma giáokhông sợ Tuyết Nguyệt thành, càng không sợ một thiếu niên mười bảy tuổi.” Tư Không Trường Phong thản nhiên đáp.
Bạch Phát Tiên nhìn Đường Liên một cái: “Có phải trong lòng không phục hay không?”
Đường Liên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Tiểu Liên, không cần phải không phục. Vị thúc thúc tóc trắng này từng là Mỹ Kiếm – Mạc Kỳ Duyên vang danh thiên hạ, ngươi giao thủ với hắn vài lần, nếu không phải hắn nể mặt sư phụ ngươi, lưu thủ một chút, e rằng ngươi đã chẳng đến được nơi này.” Tư Không Trường Phong mỉm cười giảng hòa.
Mỹ Kiếm – Mạc Kỳ Duyên. Sắc mặt Đường Liên hơi đổi, cái tên này quả thật như sấm rền bên tai, nhưng sắc mặt hắn chỉ hơi tối đi: “Tam sư tôn, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi con là Tiểu Liên.”
Tư Không Trường Phong dường như hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào của tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành, hắn mỉm cười vỗ vai Đường Liên một cái: “Sao nào? Muốn trách thì trách Liên Nguyệt sư phụ của ngươi đi, tên mình đàn bà thì cũng thôi, sao còn đặt cái tên đàn bà chẳng kém cho đệ tử của mình.”
Tử Y Hầu đương nhiên không hứng thú nghe hai người bọn họ tán gẫu, vẻ mặt đã sớm mất kiên nhẫn, kéo Vô Tâm định đưa đi nhưng lại thấy một bộ quần áo đỏ ngăn trước mặt mình.
Tử Y Hầu sửng sốt, có phần tức giận: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm một cái rồi nói: “Các ngươi muốn dẫn hắn đi, đã hỏi hắn đồng ý hay không chưa?”
Tử Y Hầu cả giận nói: “Hắn vốn là thiếu tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, hắn không trở về Thiên Ngoại Thiên chẳng lẽ muốn về Hàn Sơn tự kia?”
Lôi Vô Kiệt lại chẳng hề sợ hãi: “Nếu hắn muốn về Hàn Sơn tự thì sao?”
Luồng khí tím trên người Tử Y Hầu lập tức bùng lên: “Tiểu tử, ngươi muốn chết à? Tưởng ta sợ cái tên Lôi Oanh nấp trong Lôi gia bảo kia, không dám giết ngươi chắc?”
Tiêu Sắt chậm rãi bước tới đứng bên cạnh Lôi Vô Kiệt, không buồn để ý tới Tử Y Hầu, chỉ nhìn về phía Vô Tâm: “Hòa thượng, ngươi muốn đi thật à?”
Vô Tâm cau mày không nói gì, Tử Y Hầu hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Bạch Phát Tiên tay cầm kiếm ngọc lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Thiếu tông chủ, Thiên Ngoại Thiên đã chờ thiêu tông chủ về tông suốt mười hai năm!”
“Ngày nay trong giáo chia năm xẻ bảy, chỉ có Thiên Ngoại Thiên chưa từng có một người rời khỏi!”
“Chúng ta đều đang chờ thiếu tông chủ về tông, khống chế lại đại cục!”
Vô Tâm thở dài một tiếng, đẩy Tử Y Hầu đang đỡ ra, đi tới trước mặt Bạch Phát Tiên đang quỳ sụp dưới đất, gọi một tiếng: “Mạc thúc thúc.”
Bạch Phát Tiên không ngẩng đầu lên.
“Ta hiểu rồi!” Vô Tâm bước tới một bước, đi qua bên cạnh hắn: “Đi thôi.”
“Vô Tâm.” Lôi Vô Kiệt gọi hắn.
“Tuyết Nguyệt thành cung tiễn Diệp An Thế tông chủ Thiên Ngoại Thiên về tông.” Tư Không Trường Phong cười nói.
Vô Tâm cũng mỉm cười: “Tư Không Thương Tiên đừng uy hiếp ta nữa. Vô Tâm cũng biết, thật ra lão hòa thượng đã không còn nữa, có về Hàn Sơn tự kia hay không cũng chẳng quan trọng. Lão hòa thượng nói đúng, nhà của ta là chốn bên ngoài, là Thiên Ngoại Thiên.”
“Đương nhiên Diệp tông chủ có thể trở về Hàn Sơn tự, nhưng không phải bây giờ.” Tư Không Trường Phong nói.
“Sư huynh, ta đi đây.” Vô Tâm quay đầu lại nhìn Vô Thiền đứng đằng xa.
Vô Thiền thở dài gật đầu một cái: “Hôm nay sư huynh sẽ về Hàn Sơn tự, bất luận sư đệ có phải tông chủ Thiên Ngoại Thiên hay không, trong Hàn Sơn tự sẽ luôn có một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật, thuộc về sư đệ.”
“Kinh phật thì thôi bỏ qua, thật ra từ trước tới đây nay ta không tụng kinh.” Vô Tâm cười một tiếng, lại nhìn sang phía Lôi Vô Kiệt: “Bộ quyền đã dạy ngươi, phải đánh mỗi ngày. Nhớ lấy, bộ quyền kia quan trọng không phải phục ma mà là La Hán. Nửa trước của bộ quyền có vẻ rất bình thường, nhưng đánh cả ngàn vạn lần có thể lấy lửa trong tro bụi, nở hoa trên đá tảng.”
“Hòa thượng, ngươi phải đi thật à…” Trong lòng Lôi Vô Kiệt không đành lòng, gần như rơi lệ, hắn và hòa thượng này mới quen biết vài ngày nhưng trong lòng đã có tình cảm thân mật.
“Còn thứ ta dạy ngươi…” Vô Tâm lại nhìn sang phía Tiêu Sắt. “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không có cơ hội dùng nó.”
“Ta quên mất rồi.” Tiêu Sắt nhún vai.
“Quên thì tốt.” Vô Tâm lại quay người, đưa lưng về phía bọn họ, bước tới một bước, tung người nhảy lên, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu cũng tung người đi theo.
“Ta muốn cưỡi gió bay về bắc, Hiên Viên tuyết lớn tựa bão giông.
Ta muốn mượn thuyền chèo về đông, tiên tử yểu điệu đứng đón gió.
Ta muốn cưỡi mây ngàn vạn dặm, long ngâm trong triều làm gì ta?
Trên đỉnh Côn Luân tắm nắng dương, tận cùng biển cả ngắm núi xanh.
Gió thổi vạn dặm yến về tổ, không thấy chân trời chẳng về đâu!”
Bóng dáng hòa thượng càng lúc càng đi xa, thế nhưng âm thanh vẫn vang vọng khắp trời, một lúc lâu mới tiêu tan.
“Hẹn ngày tái ngộ!” Hòa thượng mặc áo bào trắng kia không còn tăm tích.
Vô Thiền cúi đầu niệm phật: “A Di Đà Phật.”
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cùng nhìn bóng người biến mất đằng xa, hạ giọng thì thầm: “hẹn ngày tái ngộ.”
Còn Thương Tiên Tư Không Trường Phong danh chấn thiên hạ lại vung vẩy thanh trường thương màu ô kim trong tay, chỉ vào hòa thượng tuyệt thế kia nói với Đường Liên: “Xem xem, năm xưa khi ta và bọn sư phụ ngươi xông xáo giang hồ, cũng phong lưu phóng khoáng như vậy.”
Vẻ mặt Đường Liên coi thường, thốt lên một chữ rất rõ ràng.
“Xì!”