Trước hết phải rời khỏi đây thật xa, tai mắt của Mikey có ở khắp nơi, cậu có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào. Nhưng biết phải đi đâu? Tiền thì có rồi, nhưng nó không đủ để Takemichi dùng dài lâu được
“Aaaaaa, sao mình lại rơi vào cái hoàn cảnh éo le này cơ chứ!!!”
Trước hết, Takemichi ở lại trong nhà khoảng một tuần. Có lẽ Mikey cũng sẽ nguôi ngoai đi thôi, dù sao hắn thì thiếu gì tình nhân, cậu chẳng là cái gì hết. Takemichi nghĩ vậy.
Sau đó Takemichi còn tính ra nước ngoài, phải, nhưng cậu lại không hề biết một thứ tiếng nào khác ngoài tiếng Nhật nên cũng đành chọn phương án khác. Cậu muốn mua một mảnh đất ở vùng quê Hiroshima¹ để sinh sống. Tích góp tiền rồi mở một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ gần trường học
“Mà, cứ tạm như vậy thôi. Sống ổn thỏa hết tuần này là được rồi.”
…
Thời tiết năm nay có vẻ thay đổi, cũng do trái đất ngày càng nóng lên. Bây giờ mới là giữa tháng mười một mà trời đã bắt đầu chuyển lạnh, Takemichi sáng nay uể oải không muốn rời khỏi giường. Anh họ Ruu nhảy vào người cậu, vội vã lật chăn
“Dậy đi Takemichi, chú mày có muốn đi mua quần áo với anh không! Trời hôm nay bắt đầu lạnh rồi, nghe bảo đến hết tuần sau mới ấm lên.”
“Em không… Anh mau tránh ra, em đang ngủ mà!”
Mặc kệ thiếu niên đang ngái ngủ, anh mau chóng lôi cậu dậy. Takemichi bất đắc dĩ thay đồ, đi mua sắm với thằng anh già ba mươi tuổi ế chỏng ế chơ!
Cậu không muốn mua cái gì cả, đồ cũ của năm ngoái mặc còn rất vừa. Cùng lắm chắc mua thêm cái áo len và một chiếc khăn quàng cổ.
Takemichi để ý một cái áo len rất đẹp, có màu xám đen, cổ cao nhưng from rộng. Trông rất ưng ý, cũng chỉ có ba nghìn yên², Takemichi quyết định mua nó.
Đang loay hoay lựa khăn quàng cổ, cậu lỡ va phải một người phụ nữ, Takemichi nhanh miệng xin lỗi rồi cũng theo thói quen ít khi nhìn người mà tiếp tục đi
“Giờ thì chắc chắn rồi, đi theo.”
Đến lúc thanh toán, ông anh của cậu mua rõ nhiều, nào là áo khoác, áo len, mũ rồi khăn. Rõ lằng nhằng. Cậu ngoài áo len ra cũng chỉ mua một chiếc khăn quàng cổ đan len màu nâu. Takemichi không quá màu mè, đơn giản như vậy là được rồi.
Suốt quá trình về đến nhà cậu luôn có cảm giác ai đó đang đi theo mình, cảm giác bất an lúc nào cũng ở trong người, Takemichi cực khó chịu. Nhưng nó cũng nhanh chóng đi vào lãng quên bởi ngày hôm nay cũng rất mệt mỏi rồi.
__________
“Chúng mày bị làm sao vậy? Tao cho tiền không phải để chúng mày đi chơi gái, có muốn chết không?”
“Dạ kh-không ạ…”
“Đến cuối tuần này không tìm ra người, tao xử hết!”
“Thôi mà, Mikey.” Ryoko khoác tay lên ngực hắn, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực kia
“Em có được không? Nếu em tìm ra cậu ta, em có được phép ở lại-“
“Cút.”
Anh lườm cô, ánh mắt đáng sợ càng trở nên nguy hiểm. Một khi tìm ra Takemichi, cô ta chẳng là cái gì cả.