Dứt lời, Nghiêm Nhất Thành liền quay người định trở vào trong quán, sợi dây kiên nhẫn của Hình Sở Nhan vì thái độ này của anh đã hoàn toàn bị làm cho đứt. Cô thẫn thờ không rời mắt khỏi bóng lưng xa cách của anh, nóng vội lên tiếng ngăn bước: “Nhất Thành! Mình biết cậu giận vì sự xuất hiện của Vĩ Quang, nhưng tại sao vài phút ngắn ngủi bỏ ra nghe mình giải thích cũng không thể? Chẳng lẽ cậu không tin tưởng tình cảm của mình?”
Dù cho Hình Sở Nhan đã bắt đầu trở nên bức xúc, Nghiêm Nhất Thành vẫn cố chấp không quay lại. Anh vừa có động thái định tiếp tục bỏ đi, cô lập tức đanh giọng tuyên bố: “Nghiêm Nhất Thành, nếu cậu dám buông tay mình dù chỉ một lần, mình chắc chắn cậu sẽ mất mình vĩnh viễn về sau.”
Bước chân Nghiêm Nhất Thành bị lời đe dọa của Hình Sở Nhan làm cho lưỡng lự, nhưng cuối cùng anh lại chọn cách rời đi.
Thời khắc Nghiêm Nhất Thành nhận ra, Hình Sở Nhan có thể thoải mái gọi anh là chồng tương lai thì không có nghĩa là độc nhất. Giống như giây trước cô vừa gọi anh bằng một cách thân mật thì ngay giây sau lại có một người con trai khác thản nhiên gọi cô là bà xã, còn gặp riêng ôm ấp chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của anh.
Cảm giác bị lừa dối, đùa cợt tình cảm bám dăng dẵng trong tâm trí của Nghiêm Nhất Thành, chính vì không muốn mất kiểm soát nóng giận với Hình Sở Nhan, im lặng để bình tĩnh là cách anh lựa chọn.
Thất thần nhìn theo Nghiêm Nhất Thành rời khỏi, Hình Sở Nhan không nhịn được cười khẩy một cái, thứ gọi là thất vọng, chán nản, lạc lõng của trước đây lại lần lượt ùa về. Hơi ấm duy nhất cô luôn cố gắng giữ chặt, nay lại bị chính cô làm vụt mất.
Sau khi Nghiêm Nhất Thành vào trong quán, anh tìm một chỗ khuất nhìn ra ngoài, trông thấy Hình Sở Nhan cúi đầu lê bước chậm chạp trở về, điều đầu tiên anh nghĩ đến lại là tự trách bản thân.
Phía sau quán ăn có một lối thoát hiểm, vài người ở phía trước canh quán đón khách, còn lại tranh thủ ra sau ăn tối. Ngồi cùng một bàn ăn, bắt gặp sắc mặt không tốt của Nghiêm Nhất Thành, Hà Chấn Kiệt cất tiếng dò hỏi: “Sao thế? Cãi nhau với Sở Nhan à? Hồi nãy hình như tao thấy mày đuổi cô ấy về mà đúng không?”
“Nhiều chuyện!” Nghiêm Nhất Thành mất tinh thần mắng, bộ dạng uể oải không có sức lực cầm đũa lên ăn.
Hà Chấn Kiệt bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Để tao chống mắt lên xem mày giận Sở Nhan được bao lâu.”
Ngồi được một lúc, một nam nhân viên trong quán ngồi cùng vừa ăn vừa lướt điện thoại. Không rõ anh ta xem được gì lại kích động nhảy dựng lên, gấp gáp xin xỏ Cẩn Nam: “Anh, có người nhảy cầu gần quán mình, cho em đi xem lát nha?!”
Nghe anh ta nói, những người khác cũng tò mò xúm chụm lại hỏi sự tình. Song song cùng lúc, Nghiêm Nhất Thành hoảng hồn điếng người, tay chân run rẩy lạnh toát, khi bật dậy suýt không đứng vững mà ngã xuống.
Trông thấy sắc mặt tái nhợt của Nghiêm Nhất Thành, thêm cả tư thế chao đảo của anh, Hà Chấn Kiệt hoang mang đỡ lấy, ngơ ngác hỏi: “Mày bị gì vậy?”
Nghiêm Nhất Thành không đáp, nóng lòng lao ra khỏi chỗ, vội vàng chạy vụt đi trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt.