Tiết Dao nghiêng đầu muốn khuyên Ngũ hoàng tử, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị nghiêm túc liền từ bỏ.
Ngũ hoàng tử thật sự tính khí có chút bướng bỉnh, tuy rằng không bắt nạt người, nhưng sẽ giảng đạo lý đến không chịu nổi.
Trước có mấy lần chơi trò chơi, Tiết Dao thấy bé mập mạp không chịu nổi yêu cầu vận động của Ngũ hoàng tử, nỗ lực khuyên can, đều bị Ngũ hoàng tử giống như máy hát giảng đạo lý muốn hôn mê.
Thôi, khổ cái gì không thể khổ chính mình, vẫn để cho bé mập mạp khổ cực một chút đi. Nếu Thất hoàng tử đá mười lần đá không tới, Ngũ hoàng tử liền không kiên nhẫn.
Thất hoàng tử vốn là sợ nóng, cánh tay thịt đè lên thịt, hiện tại toát mồ hôi toàn thân. Trên mặt là biểu tình buồn bực, bé mập mạp chậm chạp di chuyển. Ngũ ca ở bên cạnh giơ quả đấm cổ vũ cố lên.
Nếu ở tại Thanh Khung điện, Thất hoàng tử đã sớm nổi nóng. Mà đây là thời điểm huynh đệ chơi đùa với nhau nên có chỗ tốt chính là không tính toán hơn thua, loại tâm thái này duy trì nhẫn nại cực hạn của bé mập mạp.
Nhưng bé hiển nhiên không muốn nhảy lại mấy lần, dự định giải quyết trong một lần. Vì vậy thân thể thấp lè tè lui về phía sau mười mấy bước lấy đà. Đôi mắt màu nâu long lanh hơi trợn lên, xuyên qua hàng lông mi dài lạnh lùng tập trung vào bao cát.
Trong giây lát này, toàn bộ người trong vườn hoa đều dừng hô hấp. Ngũ hoàng tử cũng không cổ vũ, hắn nhìn thấy bộ dạng Thất hoàng tử đột nhiên ánh mắt xuất hiện hài lòng cùng xem trọng.
Danh tướng tương lai rong ruổi sa trường, có thể ngửi ra mùi đối thủ mạnh. Ngũ hoàng tử cảm thấy Lão Thất mỗi lần nghiêm túc trên người đều tản ra mùi thú hoang khát máu cùng cẩn thận.
Hoàn toàn yên tĩnh. Thất hoàng tử nheo hai con mắt lại, bàn chân giẫm một cái bắt đầu lao lên trước, nhảy lấy đà….
“Ôi!”
Lục hoàng tử hít sâu một hơi, lần đầu nhìn thấy đệ đệ nhảy quá độ cao 2 centimet.
“Bộp. “
Thất hoàng tử giống con bạch ôm lấy bao cát.
Bé mập mạp cùng bao cát hợp lại làm một, đung đưa ở giữa không trung. Đại khái là cánh tay không chịu được trọng tải chính mình, Điện hạ dùng một bàn chân thử thăm dò trở xuống mặt đất. Chân không chạm đất, không dám nhảy xuống, vì vậy bé mập mạp quay đầu hoảng sợ nhìn về phía Tiết Dao:
“Nhi thần muốn ôm!”
Long Ngạo Thiên này căn bản không quan tâm tôn nghiêm.
Tiết Dao nhanh đi lên ôm bé mập mạp từ trên bao cát xuống.
Ngũ hoàng tử cũng triệt để tuyệt vọng.
Không luyện Vô Ảnh Cước vẫn là luyện Thiết Sa Chưởng.
Thư đồng từ trong bọc hành lý lấy ra những tấm gỗ mỏng, cung cấp đạo cụ cho Ngũ hoàng tử thể hiện tài năng.
Lục hoàng tử nhìn Ngũ ca biểu diễn, lập tức hưng phấn giơ hai tay lên hoan hô. Ngay sau đó Lục hoàng tử liền tiến lên trước làm nền cho Ngũ ca. Một chưởng giáng xuống, tấm gỗ lông tóc không tổn hại.
Ngũ hoàng tử lại bắt đầu truyền thụ kỹ xảo, nói chút bí quyết chặt tấm gỗ.
Nhóm tiểu thư đồng thay phiên giơ tấm gỗ, chờ Ngũ hoàng tử đến phá.
Đến phiên Tiết Dao giơ tấm gỗ, tay Ngũ hoàng tử bổ xuống, có thể là dùng sức quá mạnh, tay bổ vào trán Tiết Dao.
Bị tấm gỗ chặn phần lớn lực đạo, kỳ thực Tiết Dao cũng không bị đánh đau. Nhưng Ngũ hoàng tử lại sợ hãi đến hô to.
“A Dao! Ngươi không sao chứ A Dao! Mau gọi thái y! Nhanh! Sắp xảy ra án mạng!”
Ngũ hoàng tử xông lại ôm cánh tay Tiết Dao, cưỡng ép đem hắn nằm xuống đất, thần sắc bi thiết nói:
“Là ta thất thủ! Ngươi cố chịu đựng!”
Tiết Dao mặt không hề cảm xúc, nói:
“Điện hạ, ta không sao, ngài đừng ghìm cánh tay ta đau…”
“Đừng nói chuyện! Ta biết!”
Ngũ hoàng tử rưng rưng sờ sờ chỗ trán bị chém trúng của Tiết Dao, nói:
“Trúng Thiết Sa Chưởng coi như không chết cũng sẽ biến đần độn. Đừng sợ! Ta nhất định tìm thần y tốt nhất chữa khỏi cho ngươi!”
Thất hoàng tử nghe vậy, mặt bánh bao kinh sợ vạn phần, cấp tốc ngồi xổm xuống xem xét Tiết Dao chốc lát, tò mò ngẩng đầu nhìn Ngũ ca, hỏi:
“Dao Dao có thể càng ngốc hơn hả ca ca?”
Tiết Dao:
“…”
Ngươi đời này cũng đừng nghĩ uống sữa bò Vượng Tử nữa nhé Điện hạ. Ta sẽ đem một thùng nguyên sữa bò Vượng Tử ném bỏ, bỏ ngay từ bây giờ.
Biết được “có người sắp chết” mấy người Thái Y Viện khẩn cấp chạy đến. Xem như là bác sĩ hàng đầu toàn quốc đến hội chẩn hiện trường.
Trải qua một trận víu mí mắt thăm dò mạch tượng, thái y nói với Ngũ hoàng tử:
“Tiểu công tử thương thế không đáng ngại.”
“Sao có thể như vậy chứ!”
Ngũ hoàng tử bởi vì quá tự tin uy lực Thiết Sa Chưởng, cho nên không tín nhiệm thái y, ôm sát Tiết Dao vội vàng nói:
“Hắn nhất định bị nội thương nghiêm trọng. Nếu các ngươi không xem cẩn thận, hắn ngày mai sẽ hết thuốc chữa!”
Tiết Dao mặt không hề cảm xúc nói.
“Điện hạ, ta thật sự không có chuyện gì ngài buông ta ra đi, cánh tay sắp bị ngài nặn gãy.”
“Hắn nhất định là bị nội thương!”
Các thái y không chịu nổi Ngũ hoàng tử tính bướng bỉnh, chỉ có thể mang Tiết Dao đi Thái Y Viện hội chẩn kiểm tra. Kết quả vẫn là “không có ngoại thương cũng không có nội thương”.
Ngũ hoàng tử vẻ mặt “ta không nghe, ta không nghe, các ngươi chờ xem ngày mai hắn sẽ thế nào”.
Ngũ hoàng tử tức đến phùng mang hồi cung.
Hắn nguyền rủa chỉ hù doạ được một người, chính là đứa em bé nhỏ đơn thuần mập mạp Thất đệ.
Thất hoàng tử rất lo lắng ngày mai Dao Dao sẽ càng ngốc hơn. Bé lôi kéo Tiết Dao không buông tay, muốn hắn cùng về Thanh Khung điện mới an tâm.
Tiết Dao không thể làm gì khác hơn là cùng bé mập mạp trở về cung.
Thời điểm đến cửa điện, bọn họ trùng hợp gặp Tứ hoàng tử trước mặt đi tới, trong tay cầm hộp thức ăn.
Vừa thấy mặt, Tứ hoàng tử liền như gió xuân ấm áp cười nói với Thất hoàng tử.
“Vừa vặn, Tứ ca đưa món ngon đến cho đệ. Chưa vào cửa liền bắt gặp, nhanh tới xem một chút.”
Thất hoàng tử đứng tại chỗ không nhúc nhích. Đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử. Khi hắn nâng hộp ngồi xổm trước mặt, trong nháy mắt, Thất hoàng tử bỗng nhiên buông tay Tiết Dao, tức giận đi vòng qua Tứ hoàng tử, vào trong.
Điện hạ không cần!
Thất hoàng tử vốn đối với Tứ ca không có chán ghét. Từ lần trước Tam hoàng tử đánh Tiết Dao, Thất hoàng tử đối với Tứ ca thân thiết Tam ca cũng bắt đầu chán ghét, đã đạt tới độ cao chưa bao giờ có.
Mặt bánh bao cũng không để cho sờ!
Tiết Dao thấy Tứ hoàng tử lúng túng ngồi xổm tại chỗ cũ, vội vàng thay Thất hoàng tử tiếp nhận hộp thức ăn, rồi đưa thái giám mang vào để Điện hạ nếm thử.
“Ngài cố ý mang đồ ăn đến cho Thất điện hạ? Vào trong ngồi một chút không?”
Tiết Dao lần trước thấy vị Tứ hoàng tử này cũng quan tâm bé mập mạp, cho nên đối với hắn không có địch ý. Dù sao trong nguyên tác đây là một hoàng tử thân thế bi thảm, đi theo Tam hoàng tử quá nửa là có nỗi khổ. Huống hồ kết cục hắn thực sự đủ thảm, không cần thiết lúc này còn làm khó hắn.
Tiểu thái giám chạy đến, đem hộp thức ăn đưa trả lại cho Tứ hoàng tử, chuyển lời.
“Thất hoàng tử nói không thích ăn cái này.”
Tứ hoàng tử sắc mặt khó coi tiếp nhận hộp đồ ăn, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lần này Tiết Dao cũng lúng túng, vội vàng nói nhỏ với tiểu thái giám:
“Ngươi nói với Điện hạ, Dao Dao nhắn, ăn xong món ngon Tứ ca đưa thì có sữa uống.”
Tiểu thái giám lập tức đi, nhanh chóng trở lại truyền lời.
Tứ hoàng tử lộ ra nụ cười miễn cưỡng, không tin tưởng nhìn Tiết Dao đưa ra thứ không có sức mê hoặc.
Lão Thất lần này hiển nhiên là rất giận, một ngụm sữa làm thế nào dỗ được?
Kết quả không bao lâu, thái giám chạy như bay ra, cười nói với Tứ hoàng tử:
“Điện hạ muốn nô tài lấy về, để cho ngài ấy nếm thử.”
Tứ hoàng tử trợn tròn mắt, nghe thấy bên cạnh có tiếng cười. Hắn quay đầu, chỉ thấy cười Tiết Dao rất tươi nhìn mình.