“Ăn ngon không?” Lệ Kiêu hỏi cô.
Vân Đóa khẽ “ừm” một tiếng rồi cong đuôi mắt nhìn về phía người đàn ông.
“Em làm sao vậy?” Lệ Kiêu nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, anh hỏi han, “Cay sao?”
Nói rồi anh nhanh chóng vặn mở chai sữa dâu.
Vân Đóa lắc đầu, rũ mi xuống để không cho anh nhìn vào đôi mắt ướt át của mình.
“Không có việc gì.” Cô lấy mu bàn tay lau đuôi mắt, giọng nói nhẹ nhàng có chút lạc điệu: “Có lẽ ớt dính vào mắt……”
“Tôi xem thử.” Lệ Kiêu bật người đứng dậy, cách cái bàn đưa tay sang, anh dùng ngón tay thon dài nâng cằm cô lên.
Người đàn ông đánh giá bằng ánh mắt thân thiết và cẩn thận, anh nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của cô gái một lúc lâu, phút chốc cong môi nở nụ cười, “Nếu không thì tôi thổi cho em nhé?”
Vân Đóa đẩy tay anh ra, thấp giọng lầu bầu câu “Đáng ghét”.
“Anh đừng đụng đến tôi.” Mặt cô gái cũng đỏ lên, bĩu môi với người đàn ông, “Trên tay anh còn dính ớt……”
Nói xong, cô rút một tờ khăn giấy ướt nhét vào tay anh.
Lệ Kiêu cầm cả khăn ướt và bàn tay trắng nõn của cô. Anh cong môi cười và lau đi một vết dầu nhỏ trên mu bàn tay cô, sau đó mới buông tay.
Vân Đóa thu tay về, cầm lấy sữa dâu và uống một ngụm lớn.
Nhưng vẫn không thể kìm nén được cảm giác nóng ran trong lòng.
**
Vân Đóa sai lầm. Cô đã đánh giá quá cao sức ăn của vận động viên —— một nồi đầy thức ăn và hai người họ chỉ ăn chưa đến một nửa.
Cô gái nhỏ không thể thở nổi, cô sờ vào cái bụng tròn trịa của mình và lấy trong túi ra một hộp pocky —— con gái là thế, dù có ăn no cỡ nào thì dạ dày vĩnh viễn vẫn có chỗ cho đồ ngọt.
Vân Đóa cầm que socola mỏng giòn, ăn một cách thỏa mãn.
Lệ Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, “Đây là vị gì?”
Vân Đóa cắn “rộp” một miếng nhỏ rồi nhìn xuống giấy gói, “Socola rượu vang đỏ.”
Cô quay lại nhìn người đàn ông, “Anh muốn ăn không?”
Lệ Kiêu khẽ nhếch môi, “Ngọt chứ?”
“Ngọt.” Vân Đóa gật đầu, vỗ vỗ túi xích bên người, “Tôi còn có vị dâu tây, anh muốn không?
“Được.”
Vân Đóa đặt que socola cuối cùng trong tay vào giữa môi, cắn nhẹ vào một đầu rồi cúi đầu tìm hộp có vị dâu trong túi xách.
Cô gái nhỏ cắn pocky, mồm miệng nói có chút không rõ: “Ưm nhớ rõ ~~~ có đem mà, chỗ ~~~ nào ( tôi nhớ rõ ràng là có đem mà, để ở đâu không biết)……”
Ngay khi tay cô vừa chạm vào hộp pocky, một bóng đen nặng nề đột nhiên áp lại đây. Hormone quen thuộc nóng như thiêu đốt và hơi thở của người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi xinh xắn của cô.
Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, với đôi mắt đen, sống mũi cao, quai hàm sắc nét, toàn bộ chúng được phóng đại ở cự ly cực gần. Gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ẩm giữa môi và mũi của anh.
Đôi môi mỏng khẽ mở ra, cắn đầu kia của que socola rồi hung hăng tiến về phía trước, càng ngày càng gần môi cô ——
“Rốp” một tiếng giòn tan, người trước mặt lại nhanh chóng đứng dậy.
Vân Đóa ngơ ngác nhìn que socola nhỏ còn sót lại trong miệng mình, sững sờ ngẩng đầu.
Vẻ mặt ngây thơ như một cô bé bị cướp kẹo chưa kịp phản ứng lại.
Kẻ xấu giật lấy viên kẹo đang ngậm hơn phân nửa thanh pocky trong miệng, khóe môi không nhịn được nhếch lên. Anh khởi động quai hàm, nhai hai ba cái gì đó ăn sạch.
Sau khi ăn xong còn liếm liếm khóe miệng, đôi mắt hẹp dài nhìn cô gái nhỏ, “Ừm, rất ngọt.”
Giọng điệu tinh tế, cùng với nụ cười khiêu khích trên môi, luôn tạo ra cảm giác……
Anh không nói về que socola:)
Mặt Vân Đóa nóng bừng bừng. Cô cúi đầu, lộ ra vành tai đỏ lên sau mấy lọn tóc.
“Sao anh lại đáng ghét thế hả!” Giọng cô gái nhỏ lanh lảnh và ngượng ngùng.
Vân Đóa nhớ tới nhiệt độ và hơi thở vừa phả vào chóp mũi mình, tim đập loạn xạ.
Cô lấy mảnh bánh còn lại trên môi xuống nhìn và cảm thấy môi mình nóng lên.
Nó chỉ dài bằng nửa ngón tay sau khi bị cắn, vậy vừa rồi chẳng phải là anh……
Vừa xấu hổ vừa tức giận, Vân Đóa lại bỏ hộp bánh vị dâu mà cô tìm thấy vào túi xách của mình.
Hừ, không cho anh ăn nữa!
Lệ Kiêu hơi hơi mím môi, dường như còn muốn thêm, “Vị dâu đâu?”
“Không có!” Vân Đóa nói một cách tức giận, “Không có cho anh nữa!”
Anh cúi đầu nở nụ cười, “Thật không?”
Anh liếc nhìn mẩu socola nhỏ mà cô gái đang kẹp trên đầu ngón tay, đoạn mi nhảy một chút.
Vân Đóa: “!”
Cô nhanh chóng bỏ mẩu bánh vào miệng.
Cô gái nhỏ phồng má nhai bánh như đang biểu tình.
Ánh nhìn rõ ràng là “Tôi xem bây giờ anh làm thế nào mà lấy nó”.
Lệ Kiêu cười đến cong khóe mắt trước vẻ đáng yêu của cô. Anh đưa tay lên và muốn chạm vào đầu cô một lần nữa, nhưng Vân Đóa đã giận dỗi nghiêng đầu né tránh——
“Kiêu ca Kiêu ca!”
“Kiêu ca và chị dâu nhỏ!”
Hai cái bóng cao lớn vẫy tay trước mặt họ. Bóng dáng hét lên và di chuyển nhanh về phía hai người.
Là Kỳ Lãng và Uông Chính.
Vân Đóa “Hey” một tiếng, vẫy tay chào hai học sinh gần đây rất ngoan.
“Sao hai đứa lại ở đây?” Lệ Kiêu hỏi bọn họ.
“Con của huấn luyện viên Phương hôm nay một tuổi, bọn em đã đòi ông ấy đãi bữa tối vì vậy cùng ra ngoài ăn.” Kỳ Lãng chỉ ra sau lưng, “Ngay tại đây luôn, vừa ăn xong rồi, Kiêu ca có muốn về cùng bọn em không? Xe của câu lạc bộ cũng đến đây.”
Lệ Kiêu dù sao cũng nghĩ tới việc trở lại câu lạc bộ, nên gật đầu. Anh quay đầu muốn nói chuyện với Vân Đóa, đột nhiên Uông Chính lại giơ tay lên chỉ trỏ.
“Buổi tối hai người ăn cái này? Lẩu xào cay?”
“Hả??” Kỳ Lãng giật mình, “Không phải anh không ăn được cay sao Kiêu ca.”
Vân Đóa cũng bất ngờ, cô quay đầu nhìn Lệ Kiêu, “Anh không ăn cay được sao?”
“Đúng vậy anh ấy không ăn cay được.” Uông Chính nhanh nhảu đáp, “Kiêu ca ăn cay một chút cũng không được!”
Vân Đóa: “……!!”
Uông Chính người đặc biệt am hiểu ‘nồi nào không nên mở, nồi nào úp’ tiếp tục: “Có một lần chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm, kêu một nồi mao huyết vượng*đầy ớt, kết quả vừa lên món Kiêu ca đã bắt đầu ho khan, anh ấy ngay cả mùi ớt cũng không ngửi được ha ha ha……”
*Mao huyết vượng 毛血旺 là món ăn từ Trùng Khánh, thường được làm bằng huyết vịt ( cũng có thể là huyết heo ở một số vùng) và một số thành phần, chẳng hạn như ruột vịt, xúc xích giăm bông, bụng vịt, tim heo và các loại thịt khác, giá đỗ, rau diếp và nấm.
Kỳ Lãng nhẹ nhàng “chậc” Uông Chính một tiếng, ý bảo cậu chàng đừng nói nữa.
Lệ Kiêu: “……”
“Uông Chính.” Lệ Kiêu miễn cưỡng nhắm mắt lại, từ âm và con ngươi trầm vô cùng, “Mày câm miệng mau!”
Kỳ Lãng vội vàng cười ha ha, lôi kéo chàng trai không hề có mắt nhìn rời đi.
Vân Đóa ngước mắt nhìn người đàn ông lần nữa, môi mím chặt.
Trong lòng cô có một cảm giác không thể nói rõ, nghẹn đến phát hoảng.
“Sao anh không nói cho tôi biết.” Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt tựa biển hồ.
“Nếu biết anh không ăn cay thì chúng ta đi ăn cái khác……” Thanh âm của cô càng ngày càng thấp, giống như làm sai chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái nhỏ hoàn toàn suy sụp.
Những chi tiết nhỏ đã bị bỏ qua tối nay lại trở nên rõ ràng: anh uống một ly nước lớn, anh ăn từ từ và rất ít, lông mày và khóe mắt đỏ bừng……
Vân Đóa ảo não nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
Còn có tràn đầy uất ức và đau lòng.
“Tôi thật sự không biết anh không ăn được cay…..” Cô nhỏ giọng nói với Lệ Kiêu.
Một bên vươn cánh tay mảnh mai cầm lấy túi giấy trong tay người đàn ông —— đồ còn thừa rất nhiều nhưng cô chỉ gói tôm anh đã bóc vỏ để mang về.
Lệ Kiêu cong môi nở nụ cười, ngữ khí thản nhiên: “Đừng nghe bọn họ nói bừa, không khoa trương như vậy.”
“Tôi ăn cái gì cũng được——”
Anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đang phụng phịu của cô gái, thân thiết và nhu hòa nói:
“Vân Đóa Đóa có thể ăn vui vẻ là tốt rồi.”