Hệ thống, “Nhắc đến mới nhớ, ký chủ còn nhớ trong lộ tuyến【 Uất Trì Lan Đình 】, ngươi có một khen thưởng chưa dùng đến không?”
Tang Nhị gật đầu.
Lúc ấy ở Chiêu Dương tông, nàng tiến vào phòng Tạ Trì Phong để tìm con linh sủng kia, từ đó đổi lại cơ hội sửa mười chữ trong nguyên văn. Nhưng chỉ giới hạn sử dụng trong ngày 【 đại hội tu tiên 】.
Nhưng tiếp đó, vì chuyện ngoài ý muốn, nàng bị hút vào Ma cảnh Cửu Minh, suýt chút nữa bị ma vật bắt đi. Sau đó nàng gặp Bùi Độ, lại ăn phải chìa khóa khóa hồn… Trong tình huống đầy hỗn loạn kia, Tang Nhị vốn đã quên mất mình còn đặc quyền này. Đợi đến khi nhớ lại, đại hội tu tiên đã kết thúc, đặc quyền kia cũng không thể dùng nữa.
Hệ thống, “Vì để đền bù cho tình huống đặc thù hiện tại, bọn ta phá lệ chuyển khen thưởng đó sang【 lộ tuyến Bùi Độ 】, cũng đem số lượng tăng thành ba mươi chữ”
Tang Nhị, “!”
Ba mươi chữ, còn không giới hạn thay đổi ở đâu. Lần này xem ra không hề vô bổ như mấy lần trước.
Tang Nhị rốt cuộc mới thấy có chút phấn chấn, nàng ngồi thẳng người dậy, ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Phòng sáng sủa, sạch sẽ, rèm trúc thả một nửa, được trang trí một cách ưu nhã nhưng không kém phần sang trọng.
Theo cốt truyện, nguyên chủ mới mười lăm tuổi đã dọn ra khỏi Tần gia. Hiện tại, ba năm đã trôi qua, nơi này chính là nơi nàng đang sống.
Căn phòng không những cho thấy tính cách tùy hứng của chủ nhân, còn âm thầm cho thấy sự có tiền của người nọ. Nếu thật sự nghèo túng, nàng sao có thể dứt áo ra đi một cách dứt khoát như thế, còn không ngừng tiêu tiền cho các mỹ thiếu niên.
Nàng đưa mắt nhìn khắp phòng, đánh giá từng thứ bất phàm được đặt xung quanh. Cuối cùng, nàng bước đến trước một chiếc gương đồng, nâng tay, vuốt lên mặt gương trơn bóng.
Trong gương phản chiếu lại hình ảnh một thiếu nữ trẻ trung với dung nhan xinh đẹp chẳng có gì để bắt bẻ. Nàng như thể một đóa dâm bụt nở rộ, khiến người nhìn khó lòng dời mắt.
Thân thể này không hổ là áo choàng chuyên dành cho nữ chính. Tuy nhân phẩm bị sửa chữa và pháo hôi hóa, nhưng chất lượng “phần cứng” không hề bị hạ thấp.
Trước đây, áo choàng số 1, số 2 thật ra có chút giống với vẻ ngoài thật sự của Tang Nhị, tuy cũng đẹp nhưng vẫn không thể so với gương mặt này.
Tang Nhị xoay mặt sang một bên, quả nhiên, trên dái tai có một vết bớt như đóa hoa sen nở rộ.
Nhớ lại tiến độ cốt truyện, hôm nay cách ngày Bùi Độ ám sát Đổng Thiệu Ly, vừa được nửa tháng.
Không sai, Đổng Thiệu Ly, tên nam nhân cặn bã, nguồn gốc của mọi tội lỗi còn chưa chính thức xuất hiện đã hoàn thành nhiệm vụ làm phông nền của mình, trực tiếp đi bán muối.
Tin dữ được truyền đến, Tần Dược cùng thê tử vội vàng trở về. Mà nguyên chủ Tang Nhị bám vào cũng về nhà một chuyến nhằm tham gia lễ tang. Hôm trước, nàng mới về lại đây, cởi tang phục ra.
Mà Bùi Độ, từ sau ngày thành công ám sát Đổng Thiệu Ly, gã đã mai danh ẩn tích.
Thật ra, trong nửa tháng qua, gã chưa từng rời khỏi Lô Khúc.
Đổng Thiệu Ly tuy chỉ là một chiếc gối thêu hoa, nhưng tốt xấu gì cũng là người cầm quyền thực sự của Tần gia, nên bên cạnh sẽ có rất nhiều cao thủ bảo vệ. Trong quá trình ám sát, Bùi Độ bị thương rất nặng, tình huống hiện tại của gã không mấy khả quan. Hiện tại Lô Khúc cũng được canh phòng nghiêm ngặt hơn, những ai ra vào thành đều bị điều tra rất gắt. Nếu Bùi Độ một mực muốn xông ra ngoài, có lẽ sẽ càng dễ khiến người Tần gia chú ý.
Thêm nữa, vì Bùi Độ chính là một kẻ điên, đã nói muốn giết cả nhà Tần gia, gã nhất định sẽ thực hiện được nó. Thiếu một người chính là chưa hoàn thành mục tiêu, mà như vậy, gã tuyệt đối sẽ không rời đi.
Mấy ngày nay, sở dĩ không ai tìm được gã là vì gã vẫn luôn trốn ở nơi ngư long hỗn tạp nhất, thanh lâu.
Người khác đi thanh lâu là vì chiêu kỹ, Bùi Độ lại xem nơi này là khách điếm. Gã mướn một phòng, mỗi ngày đóng chặt cửa, trốn ở bên trong. Mùi son phấn nồng nặc và mùi huân hương có thể át được mùi thuốc và mùi máu của gã. Hơn nữa, sự riêng tư của nơi này cũng cao hơn những nơi khác, sẽ không dễ bị lục soát như khách điếm.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Bùi Độ trốn được nửa tháng, thuốc mang theo chỉ vài ngày nữa sẽ dùng hết, nhưng lại chẳng thể lộ liễu đi gọi đại phu. Bởi vì Tần Dược cũng không ngốc, từ dấu vết nơi hiện trường hắn có thể nhìn ra được, tên thích khách nhất định bị thương rất nặng. Cho nên hắn bắt đầu cho người giám sát các tiệm bán thuốc và phòng khám bệnh lớn ở Lô Khúc, một khi có dị thường, sẽ lập tức có người đến báo cho hắn. Bùi Độ không thể nào ngu xuẩn đến mức tự chui đầu vào lưới.
Nhẩm tính thời gian, tình trạng của gã cũng đã đến cực hạn.
Theo nguyên văn, vào buổi tối gã gặp được Tần Tang Chi vừa lúc có người đến thanh lâu lục soát.
Có lẽ là vì mãi chẳng thể tìm được manh mối gì ở các khách điếm, Tần Dược cuối cùng cũng dời sự hoài nghi đến các nơi như thanh lâu, sòng bạc.
Thông qua khe cửa, Bùi Độ nhìn thấy đám người đến lục soát, không khỏi thầm mắng một tiếng, chỉ có thể tung người nhảy qua cửa sổ thoát ra ngoài. Song mấy ngày nay, vì không có các loại thuốc, vết thương của gã có chút nhiễm trùng, cũng có tình trạng sốt nhẹ. Gã chưa bỏ chạy được bao xa đã ngất trong ngõ nhỏ.
Lúc tỉnh lại, gã đã nhìn thấy Tần Tang Chi.
Sau khi nhận ra đối phương là dưỡng nữ của Đổng Thiệu Ly, gã liền thuận nước đẩy thuyền bắt đầu âm mưu của mình.
Lúc Tang Nhị đang nhớ lại cốt truyện, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn nguyên văn…
【 Sau lễ tang, Tần Tang Chi về đến nhà, nhớ đến hình ảnh Tần Dược đứng chung với thê tử của mình, tâm tình vô cùng phiền muộn. Cho nên nàng định ra ngoài đi dạo, đến nơi quen thuộc giải sầu.
Nàng một mình tản bộ ở phố đông, định đi mua chút bánh hoa sen ăn. Chính vào lúc đi ngang qua một con hẻm vắng phía sau thanh lâu, lại nghe thấy một mùi máu tanh. Trong con hẻm tối, nàng mơ hồ nhìn thấy một người nằm đó.
Một thiếu niên. 】
Hệ thống, “Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện. Xin ký chủ trong vòng nửa tiếng bổ sung lỗ hỏng trong đoạn tình tiết trên. Sau khi thành công, sẽ giảm bớt 30 điểm chỉ sổ pháo hôi. Vi phạm quy định hoặc hoàn thành vượt quá thời hạn, trừng phạt tăng thêm 300 điểm. Hiện tại, bắt đầu đếm ngược”
Xem đi, vừa nhắc là đến liền, là thời điểm đi nhặt Bùi Độ về nhà.
Thời gian chỉ có nửa tiếng, phải tốc chiến tốc thắng thôi.
Tang Nhị sửa sang lại quần áo, thình thịch chạy xuống lầu.
Người hầu thấy nàng muốn ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo nàng, Tang Nhị lại phất tay, nói mình muốn đi phố đông đi dạo, không cần hắn đi theo.
Người hầu nghe thấy vậy chỉ có thể dùng mắt tiễn Tang Nhị đi.
Lô Khúc được quy hoạch rất rõ ràng. Phố đông chính là nơi náo nhiệt nhất vùng này, tập trung vô số các quán ăn, quán trà, sân khấu kịch, sòng bạc, cũng có rất nhiều nơi trăng hoa thối nát.
Mùa hè, sau khi trời tối cũng không phải hoàn toàn đen kịt. Bầu trời được bao trùm bởi một màu xanh xám, như thể khoác một tấm vải sa mỏng. Đèn trên đường đã được đốt lên, Tang Nhị đi xuyên qua phố sá sầm uất, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, trước cửa tòa thanh lâu kia.
Trước cửa thanh lâu có hai thanh niên mặt mày nghiêm túc đứng canh gác, chẳng khác gì hai bức tượng trông cửa không dễ chọc. Tang Nhị nhận ra được họ là người của Tần gia, quả nhiên, họ đã bắt đầu lục soát thanh lâu.
Vì không khiến mình bị phát hiện, Tần Tang Chi xoay người, đi vòng đến con hẻm phía sau thanh lâu.
Nơi này cực kì yên tĩnh, lạnh lẽo, lại đen như mực. Ánh đèn trên cao hoàn toàn không thể thắp sáng được xung quanh. Bước đến gần nàng mới nhìn thấy một bóng người chẳng biết còn sống hay đã chết. Nửa người trên của gã bị bóng tối nuốt trọn, chỉ lộ ra một đôi chân.
Tang Nhị nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận không bị ai bám theo mới nhẹ nhàng bước đến gần. Nàng ngồi xổm xuống, từ trước ngực lấy ra một lá phượng hoàng phù nàng đã lâu chưa dùng đến, “phụt” một tiếng nhẹ nhàng đốt sáng.
Phượng hoàng phù bay lờ lờ giữa không trung, nhờ ánh sáng của nó, Tang Nhị rốt cuộc nhìn rõ gương mặt của đối phương, trái tim không khỏi hơi nảy lên.
Quả nhiên là Bùi Độ.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Hiện tại, gã chẳng qua chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc xoăn màu nâu cực dày, cột thành đuôi ngựa, hai chiếc răng nanh lộ ra hai bên. Gương mặt gã tái nhợt, khóe môi hơi nhếch, tuấn tú xinh đẹp.
So với hình ảnh mười hai năm sau khi họ gặp nhau trong Ma cảnh Cửu Minh, Bùi Độ hiện tại càng phù hợp với hình tượng ngây ngô của một thiếu niên hơn.
Mẹ của Bùi Độ, Hàn Phi Y, là ma tu, có dòng máu dị vực. Điều đó khiến màu tóc của Bùi Độ có chút nhạt, nhưng ngũ quan lại cực kỳ thâm thúy tú mỹ, cao thấp rõ ràng. Đáng tiếc chính là, khuôn mặt xinh đẹp kia lại bị hình xăm là một con chữ trên trán phá hủy.
Đó dường như là chữ viết ở Tây Vực, chỉ to bằng một móng tay cái nên nếu nhìn sơ qua sẽ chẳng khác gì một họa tiết kì quái.
Sau khi Hàn Phi Y chết, Bùi Độ không thể không ra đời lăn lộn kiếm sống. Nhưng tính tình của gã thoáng hơn Tạ Trì Phong rất nhiều, cho nên cũng thích ứng rất khá với hoàn cảnh ngư long hỗn tạp. Nhưng vào giai đoạn đầu vì còn trẻ người non dạ, gã bị người khác ức hiếp, còn suýt chút nữa bị bán đi làm nô lệ.
Chữ trên trán gã hiện tại chính là do người chủ mua gã năm xưa xăm. Chẳng khác gì đánh dấu cho gia súc nhà mình nuôi.
Sau này, hang ổ của bọn buôn người cùng người từng mua gã đều bị Bùi Độ trả thù thật sự thảm, có thể nói chết không toàn thây. Song ấn ký đầy nhục nhã này, lại vĩnh viễn không thể xóa mờ.
Cho nên bình thường Bùi Độ sẽ luôn mang một ít vật sức ngang trán che nó đi. Vật sức kia hiện đã vỡ nát, đương nhiên ấn ký cũng theo đó lộ ra.
Ánh mắt Tang Nhị chậm rãi dịch xuống dưới, khi đến phần bụng của Bùi Độ, nàng đột nhiên dừng lại.
Bụng của Bùi Độ lúc này cũng không có căng phồng một cách dị thường, nó bằng phẳng lại cực kì rắn chắc.
Quả nhiên, gã không phải từ lúc sinh ra đã…
Đúng lúc này, lồng ngực gã bỗng nhiên có chút phập phồng, sau đó gã khàn giọng khụ một tiếng, chậm rãi mở mắt.