Tâm nghiện hút nóng của hắn tương đối lớn.
Tác dụng phụ của tiêm ma túy vào nghiêm trọng hơn hút nóng, cho nên lúcban đầu Lam Diễm đã định cho mình quy tắc, hắn tình nguyện nhẫn nhịntừng cơn ham muốn như mèo cào tâm. Hi vọng, không muốn hủy hại thân thểnày hoàn toàn.
Sau đó, hắn hiểu được, căn bản không nhịn được. Bất luận hắn duy trì ý chí của mình thế nào, cuối cùng vẫn cứ khuất phục.
Hiện tại, cảm giác này lại tới nữa rồi. Hắn khát vọng điếu thuốc kia,điếu thuốc đó mang đến sung sướng mà bất cứ chuyện gì hay vật nào cùngđều không thể thay thế.
Giờ phút này, sự kiên trì của Doãn Tiểu Đao, Lam Diễm đều ném ra sau đầu.
Lời trong quẻ thăm chết tiệt đó, hiện tại hắn tin liền kỳ lạ rồi.
Một mình hắn tự do biết bao, dựa vào cái gì cô nói hắn phải nghe theo.
Cô tính toán cái trứng!
Cô là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, cũng không phải cô chơi ma túy, làm sao dễ dàng như vậy nói cai liền cai.
Nếu như cô thật sự muốn giúp hắn, tại sao không xuất hiện sớm một chút.
Tâm tư của Lam Diễm càng phiêu càng xa, theo mức độ nghiện tăng dần, hắn đã hoàn toàn bỏ đi tâm ý của Doãn Tiểu Đao.
Vào giờ phút này, ngoài trừ điếu thuốc kia, hắn không muốn cái gì cả.
Nếu như có thể hút một điếu, để hắn chết cũng cam nguyện.
Bỗng chốc Lam Diễm ngồi dậy.
Vốn là Doãn Tiểu Đao đang chợp mắt ở một bên, nhận ra động tĩnh của hắn, cô lập tức mở mắt.
Vẻ mặt Lam Diễm không được nhẹ nhàng như thường ngày, cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, tỏ ra hơi u ám.
Cô biết được, hắn đến cơn nghiện rồi.
Hai người nhìn nhau vài giây, Lam Diễm bộc phát trước, giọng nói rất nặng nề: “Cô cút cho tôi!”
Đối mặt với sự khác thường của hắn, Doãn Tiểu Đao rất bình tĩnh: “Tôi từ chối.”
“Thật sự cho rằng tôi sẽ không đánh cô sao?”
Hắn cảm giác như có con kiến đang bò tận xâu trong xương hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn nhấc chăn lên, “Cô là loại không nam không nữ, tôi nhìn là thấy chán ghét.”
Cô không tranh luận với hắn, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
“Thảo!” Lam Diễm dùng sức xoa cánh tay của mình, nhưng lại không bắtđược những con kiến kia, “Mụ đàn ông, cô có biết xấu hổ không? Cố chấpdây dưa đến chết như vậy.”
Cô vẫn không để ý đến như cũ.
Lam Diễm để chân trần xuống giường, tư thế bước đi có hơi nghiêng ngả,giọng điệu nói chuyện cũng không có khí thế: “Tôi lệnh cho cô, cút rangoài cho tôi.”
Doãn Tiểu Đao nắm chặt tay: “Anh hít thở sâu chậm rãi.”
“Hít thở cả nhà cô.” Hắn trực tiếp đi về hướng tủ bên cạnh. Hắn không có thời gian cãi nhau với cô, hắn phải đi hút thuốc.
“Tứ lang.” Âm thanh của cô trầm lạnh: “Nhịn thêm.”
Giờ phút này lòng Lam Diễm như lửa đốt, làm sao nghe thấy lời nói của cô. Hắn bước ba bước thành hai bước đi về phía trước.
Doãn Tiểu Đao mặt không thay đổi, đi tới giữ chặt vai hắn, kéo về phía sau.
Cả người hắn bị cô đẩy đến giường.
Lam Diễm tức giận, chống thân thể dậy gào thét: “Tôi và cô có quan hệ như sợi lông thôi. Muốn lo chuyện bao đồng.’
Doãn Tiểu Đao quỳ chân trái lên giường, hay tay giữ lấy tay của hắn, áp chế hắn lại.
Nhất thời hắn không ổn định, ngã xuống giường: “Mụ đàn ông, cô thật chán ghét.” Hắn hận chết cô.
Doãn Tiểu Đao nhìn hắn, vẻ mặt đến bây giờ cũng không thay đổi: “Nhịn thêm.”
Lam Diễm bị cô kìm chặt, không thể động đậy, tức giận đến chửi bậy.
Cô đều vào tai này ra tai kia.
Cô nhìn khuôn mặt dữ tợn của hắn, cảm thấy Lam Diễm lúc trước chỉ biết ăn với ngủ mới thực sự là tốt.
Trong người Lam Diễm khó chịu càng thêm mãnh liệt, phản kháng của hắn cũng từ từ tăng lên.
Doãn Tiểu Đao mới không để ý một chút, bị hắn giãy thoát. Cô trở tay đè hắn xuống giường một lần nữa.
Thân thể Lam Diễm lúc lạnh lúc nóng, không nhịn được co giật. Hắn đã sớm không còn lý trí, chỉ muốn giết chết cô gái trước mặt, sau đó hút mộtđiếu thuốc. Mà hắn cũng thật sụ rống to lời nói trong đáy lòng.
Cô nghe lời nói ác ý của hắn xong, trên mặt không biểu hiện vẻ khácthường, trong lòng lại nhớ tới hắn trước đây: “Tứ lang.” Cô gọi tên hắn.
Nhưng hắn không nghe được cái gì cả.
Trước đây Lam Diễm chưa từng nhịn lâu như vậy, hắn cảm giác mình khóchịu như muốn chết. Trước khi chết, hắn còn muốn hút một điếu. Khôngphải vậy hắn đã chết thật rồi.
Doãn Tiểu Đao nhìn thời gian, cuối cùng buông lỏng hắn.
Lam Diễm được tự do, liền chạy về phía tủ, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa va vào góc bàn.
Cô ngồi tại chỗ nhìn theo hắn.
Hắn run rẩy nhanh chóng kéo ngăn kéo, muốn tìm điếu thuốc, ngón tay không theo khống chế, không lấy được.
Đầu của hắn cúi xuống càng ngày càng thấp, giống như muốn vùi cả mặt vào trong ngăn kéo. Cái trán bị đập vào ngăn kéo, hắn cũng không cảm giácđược đau đớn.
Hắn dùng sức ngửi mùi trong ngăn kéo.
Điếu thuốc mê người này, đang ở trước mắt.
Lam Diễm cố gắng khống chế ngón tay run run, cuối cùng thành công cầm được một điếu thuốc lên.
Sau đó một tay khác của hắn tiếp tục lục lọi ngăn kéo.
Không có.
Chỗ nào cũng không có bật lửa.
Hắn nôn nóng khó nhịn, thầm chửi mắng trong miệng.
Vẫn không tìm được.
Lam Diễm trực tiếp hút đưa điếu thuốc lên ngửi, sau đó kéo những tủ khác để tìm.
Ngay ở thời điểm hắn hoang mang luống cuống, trong phòng đột nhiên “cạch” một tiếng.
Tai Lam Diễm không nghe thấy bất kỳ tiếng gọi nào, nhưng không nghe sai được âm thanh nhẹ vang lên này.
Là bật lửa.
Hắn quay đầu nhìn về nơi có tiếng động.
Doãn Tiểu Đao đứng thẳng. Cô gập nắp lại, sau đó lại “cạch” một tiếng mở ra.
Lam Diễm chăm chú nhìn ngọn lửa kia.
Cô tắt bật lửa lần thứ hai, sau đó tung bật lửa trong tay chơi đùa.
Hắn vẫn chưa để ý đến vẻ mặt của cô, trong mắt hắn chí có công cụ để hút thuốc.
Doãn Tiểu Đao bắt được bật lửa: “Muốn à?”
Lam Diễm không lên tiếng, thế nhưng ánh mắt đã lộ ra khát vọng của hắn.
Ánh mắt của cô trong suốt lạnh lùng: “Đến cướp.”