[Lầu 2: Ơ lầu 1, cậu tin người thế? Chẳng trách app chống lừa đảo của để quốc có tận mấy chục tỉ lượt tải, thì ra là có thị trường thật:))] [Lầu 3: Èm, tôi làm chứng, tôi có mặt ở đó. Tôi chính là Alpha tinh tinh bị các bạn chê cười đó. Đúng là Tước Thu đã vào ở trong ký túc xá của Alpha rồi.] [Lầu 4: Tin chuẩn chưa đấy???]
…
[Lầu 57: Tôi chưa từng nghe Omega lựa chọn hệ chiến đấu bao giờ. Mấy công chúa bé bỏng thì thôi yên phận ở nhà chơi búp bê dùm, vào hệ chiến đấu múa may cái gì không biết. Một đám sâu gạo rác rưởi được xã hội nuông chiều thành thói, chẳng hiểu có gì đáng cho mấy cậu tâng bốc như vậy.] [Lầu 58: Ủa lầu trên mới đập đá à? Tuy tôi cũng không tán thành Omega chọn hệ chiến đấu, nhưng là vì lo lắng bọn họ không chịu được cường độ huấn luyện cao của hệ chiến đấu, đâu có giống cậu mở miệng đã ăn nói xà lơ, thật xấu mặt Alpha chúng ta.] [Lầu 59: @Admin, tới dọn rác đi ạ!] [Lầu 57 đã bị quản trị viên xóa bài và ban nick một tháng, xin hãy văn minh trên MXH, cấm công kích cá nhân Omega.]…
[Lầu 256: Chiều hôm nay đúng là Hase đã dẫn theo Tước Thu vào trong ký túc xá số 1, sau đó thì ra nữa. Vậy chắc cậu ấy đã vào ký túc xá Alpha ở thật rồi. Nhưng tôi không tin cậu ấy chọn hệ chiến đấu.] [Lầu 257: Thôi xin, sao các cậu phải xoắn lên khi người ta chọn hệ chiến đấu thế nhỉ? Vấn đề chính ở đây là Tước Thu vào trong ký túc xá Alpha mà? Chết tiệt, sao tôi không may mắn như vậy nhỉ? Sao tôi lại là khóa 20 chứ?!!] [Lầi 258: +1. Đám nhóc Alpha khóa mới này may mắn cùng cực! Lòng đố kỵ khiến cho tôi biến dạng! Khiến cho tôi méo mó điên cuồng!]Có lẽ do chủ topic giật tít hơi lố nên ít ai click vào xem, cho nên lượt bình luận không nhiều. Đường Bất Điền kéo xuống lật vài trang đã đến cuối.
Giống với suy nghĩ của đại đa số các Alpha, bọn họ vô cùng sẵn lòng tin tưởng Tước Thu thực sự ở trong ký túc xá Alpha, nhưng dường như không ai tin cậu sẽ từ bỏ hệ chữa trị phù hợp nhất với Omega, mà chọn hệ chiến đấu có hoàn cảnh gian khổ khắc nghiệt nhất.
Đường Bất Điền càng thêm mong chờ ngày mai. Cậu ta muốn lập tức đi kiểm chứng xem, rốt cuộc Tước Thu có thật sự ở trong KTX Alpha hay không.
Những Alpha khác cũng giống cậu ta, vừa đăng nhập vào diễn đàn là không thể khống chế được đôi tay của mình mà phải lướt xem hết các bài đăng. Tất cả sự nhiệt tình của họ đều chỉ vì muốn tìm hiểu nhiều hơn về Omega quá đỗi xinh đẹp kia.
Đêm nay, trên diễn đàn trường quân sự của tinh cầu Darkness có ít nhất hơn một nghìn Alpha hoặc Beta phải mất ngủ trắng đêm vì một Omega.
Cứ như thế, bọn họ háo hức mong chờ sự xuất hiện của Tước Thu.
***
Sáng hôm sau, Tước Thu rửa mặt xong, Morfa biến trở lại thành con sâu lông, ngoan ngoãn chui vào túi áo ngực của cậu, lộ ra một nửa cơ thể màu trắng bạc. Nhìn từ xa, người nào không biết còn tưởng đây là một con búp bê sâu lông được Omega dùng làm vật trang sức.
“Giai đoạn hiện giờ của con cần thêm nhiều năng lượng. Để tránh hao phí năng lượng vốn có, đa số thời gian con phải duy trì bằng cách chìm vào giấc ngủ sâu. Nếu mẹ có việc tìm con thì đánh thức con dậy nhé.” Morfa nói.
Sự thay đổi lớn nhất của Morfa sau khi bước sang thời kỳ sâu trưởng thành, chính là cậu ta không còn chịu sự hạn chế của hình thái nữa. Không giống với Mao Mao lúc trước chỉ có thể phát ra những âm tiết như “momo”, cậu ta có thể giao tiếp với Tước Thu mà không có bất kỳ trở ngại nào.
“Được.”
Tước Thu gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi sờ nhẹ lên đầu chú sâu nhỏ, để cho cậu ta yên tâm ngủ say, tích lũy năng lượng cần thiết cho quá trình tiến hóa.
Nhận được sự hồi đáp của Tước Thu, Morfa mới chìm vào giấc ngủ say trong lưu luyến không rời. Cậu ta nhắm mắt ngoan ngoãn nằm im trong túi áo, so với ban này càng giống vật trang trí nhỏ đáng yêu hơn.
Trong phòng chợt vang lên âm báo của hệ thống. Thu xếp ổn thỏa cho Morfa xong, Tước Thu rảo bước đi ra. Ngang qua phòng khách, cậu nhìn đồng hồ điện tử trên bàn đang hiển thị 7:30 sáng.
Giờ này chẳng lẽ lại có Alpha mới nhập học hệ chiến đấu, được phân phối đến phòng ký túc xá này sao? Tước Thu mang theo suy đoán ra mở cửa, đập vào mắt cậu là gương mặt quen thuộc.
Orfe đang cầm một hộp giấy gói rất tinh xảo. Vừa thấy Omega là ánh mắt anh ta như bị đốt cháy vậy, trong mắt có một ngọn lửa đang bùng cháy hừng hực. Anh ta nhìn chằm chằm Tước Thu bằng đôi mắt sáng quắc.
“Chào buổi sáng, Omega xinh đẹp đáng yêu.”
Tước Thu gật đầu, “Chào buổi sáng.”
“Tôi đến đưa cho cậu dịch dinh dưỡng của tuần này. Khẩu phần của Omega là hai mươi mốt chai, có sáu vị trái cây để lựa chọn: dâu tây, nho, anh đào…”
Anh ta đưa chiếc hộp trong tay cho Tước Thu.
Ánh mắt của hoa hồng nhỏ lập tức sáng bừng lên. Cậu vội đưa tay nhận lấy, thấy chiếc hộp đựng đầy linh khí thì cậu vui ra mặt.
Cậu nhìn Orfe, nói thật lòng: “Cảm ơn anh.”
Orfe đỏ mặt, cái đuôi xù to của anh ta vẫy qua vẫy lại đầy thẹn thùng.
“Không có gì, đây là việc tôi nên làm cho cậu mà.”
Tước Thu nép người sang một bên, “Anh có muốn vào trong ngồi không?”
Orfe nhìn thoáng bên trong, vì chưa có học viên khác dọn vào ở nên phòng khách của ký túc xá trông có vẻ sạch sẽ thoáng đãng, không giống ký túc xá chỉ có Alpha vừa lộn xộn vừa bẩn thỉu lại bốc mùi.
Tuy trong lòng anh ta rất mong đợi, nhưng vì ý nghĩ không muốn làm phiền Omega nên đành lắc đầu: “Không cần đâu.”
Tước Thu nhìn chiếc hộp tinh xảo trong tay. Cậu không ngờ vừa nhập học mà đã được phát nhiều dịch dinh dưỡng như vậy.
“Đây là thức ăn trong vòng một tuần của tôi à?”
Orfe lắc đầu, “Tất nhiên không phải. Đây chỉ là đồ bổ sung dinh dưỡng mà trường học cung cấp thêm cho các học viên thôi. Ba bữa cơm hàng ngày sẽ do căn tin phụ trách, mỗi bữa cơm sẽ cung cấp đủ dịch dinh dưỡng và đá quả cho học viên. Tuy nhiên, đa phần học viên không thích ăn cơm ở căn tin. Bọn họ thích tự mình kiếm đồ ăn hơn.”
Xem ra dù là Trái Đất hay ở trong tinh cầu, căn tin vẫn là nơi bị chê nhiều nhất.
Mà Tước Thu vẫn cứ vui, vì điều này có nghĩa cậu sẽ có thêm nhiều linh khí để bổ sung.
Orfe bất ngờ khi Omega thoạt nhìn như được nuông chiều từ bé, lại có vẻ rất thích dịch dinh dưỡng. Anh ta buột miệng: “Thực ra đa số Omega không thích uống dịch dinh dưỡng. Dù chúng có mùi vị rất đa dạng nhưng không chân thật bằng khi ăn đồ ăn. So với dịch dinh dưỡng thì họ thích ăn đá quả hơn.”
Mà ăn đá quả hoài thì họ lại chê ngán.
Nghe xong lời Orfe kể, Tước Thu thấy vừa vui lại xót.
Cậu nhớ đến phố Grassy.
Dodd và những cư dân khác một năm mới được ăn đá quả một lần. Mà trong trường quân đội của tinh cầu Darkness này, nó chẳng qua chỉ là một thứ thực phẩm được nhìn thấy ở khắp nơi trong căn tin, thậm chí còn bị những Omega được nuông chiều đó kén cá chọn canh.
Càng ở lâu trong thế giới này, cậu càng phát hiện rõ hơn sự bất công trắng trợn ẩn giấu ở mỗi ngóc ngách nơi đây.
Tước Thu sững sờ nhìn dinh dưỡng trong tay mình. Câu hỏi quan tâm của Orfe kéo cậu về với thực tại: “Đêm qua cậu ngủ ngon không? Điều kiện của ký túc xá Alpha không tốt bằng ký túc xá Omega, cậu đã phải chịu khổ rồi.”
Trong lòng của Alpha cáo đỏ rất áy náy. Anh ta vẫn luôn cho rằng Tước Thu ở trong ký túc xá Alpha phải chịu khổ hơn những Omega khác rất nhiều.
Mà Tước Thu lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi ở đây rất tốt, không cần lo lắng.”
Nhưng cậu càng nói vậy thì Orfe càng đau lòng.
“Nếu không thì… cậu cứ quay về hệ chữa trị đi. Ở cùng với những Omega khác mới có lợi cho sự trưởng thành của cậu.”
Tước Thu im lặng. Có lẽ đây chính là mục đính của Cloth, muốn thông qua biện pháp này khiến cậu biết khó mà lui, từ bỏ hệ chiến đấu.
Người trong thế giới này rất tôn trọng Omega, dâng hiến hết thảy cho Omega, đặt Omega ở một vị trí rất cao. Nhưng đồng thời bọn họ cũng vô cùng coi thường Omega, trong thâm tâm bọn họ không tán đồng việc Omega chịu khổ như Alpha và Beta.
Cậu không biết đây rốt cuộc có phải là định kiến phiến diện đã cố hữu hay không, ví dụ như là Alpha thì nên bảo vệ quốc gia, là Beta thì nên im lặng làm nền, là Omega thì nên được nâng niu chiều chuộng; hay đây là xiềng xích bí ẩn nhắm vào một quần thể xã hội chiếm số ít như Omega, hoặc là một chiếc lồng giam nằm dưới lớp vỏ bọc đường.
Hơn nữa, dù không xuất phát từ góc độ sâu xa hơn, nói đơn giản như loại ký túc xá mỗi người một phòng ngủ này ở trong mắt những người như Orfe đã là điều kiện không tốt, vậy căn nhà đá nhỏ của Dodd mà cậu từng ở được coi là gì đây?
Chẳng qua là bề ngoài của Tước Thu trông quá mức yếu ớt, nhưng hoa hồng Canary mới là loài hoa hồng chịu cằn cỗi giỏi nhất.
Cậu từ chối Orfe không chút nghĩ suy: “Gia nhập hệ chiến đấu là lựa chọn của chính tôi, tôi cũng chấp nhận kết quả việc điều phối này, sẽ không cảm thấy buồn phiền vì chịu đãi ngộ khác biệt, xin anh đừng lo cho tôi.”
Orfe ngẩng đầu nhìn Tước Thu. Ánh nắng ban mai từ cửa sổ phía sau lưng cậu chiếu vào, mang đến một lớp ánh sáng tự nhiên cho đường nét của cậu.
Giây phút này, Omega nhỏ bé vô cùng chói mắt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cậu nói: “Anh nên tin tưởng tôi, tôi cũng không phải là Omega bình thường.”
Đúng vậy, cậu là người khác biệt, đặc biệt nhất trong vô số người. Orfe thầm nói trong lòng.
Anh ta nhận ra mình không nên tùy tiện phán xét quyết định của Omega. Sau khi suy ngẫm lại, anh ta mỉm cười bảo với Tước Thu: “Nếu vậy thì chúc cậu ở hệ chiến đấu vui vẻ. Tôi tin rằng dù là ở hệ chiến đấu hay hệ chữa trị thì cậu đều có thể làm rất tốt và rất xuất sắc.
“Cảm ơn.”
“Vậy tôi đi đây. Đợi đến lúc các giáo viên trong trường đều đi làm, các học viên khóa mới sẽ lục tục dọn vào ký túc xá. Tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ rất hòa hợp với bọn họ đấy.” Orfe mỉm cười, “Bởi vì tôi tin tưởng cậu.”
Anh ta vừa xoay người, vừa vẫy tay tạm biệt Tước Thu.
Tước Thu nhìn theo bóng dáng dần xa của Orfe: “Tạm biệt.”
Đợi Orfe khuất bóng, Tước Thu cẩn thận ôm dịch dinh dưỡng vào phòng, rồi lại lấy chiếc khóa nhỏ và khóa chúng gọn gàng ở trong tủ.
Mới cất xong dịch dinh dưỡng thì hệ thống âm báo trong ký túc xá lại vang lên. Tước Thu ra ngoài xem, trông thấy một Alpha gấu nâu cao to, động tác có chút vụng về đang cố sức muốn nhấc một chiếc va li to đùng cao gần hai mét lên. Mà phía sau cậu ta vẫn còn hai chiếc va li cùng kiểu dáng nữa.
Dường như cậu ta đã sử dụng hết sức lực của mình, mặt mày gồng đến đỏ au.
Sau khi nhìn rõ diện mạo của cậu ta, Tước Thu sững sờ.
Alpha gấu nâu…
Người này khiến cậu nhớ tới Angelie, Alpha đã chết trong đau đớn vì phát tác bệnh gen.
Sự chú ý của Đường Bất Điền đều đặt vào chiếc va li to bự của mình. Cậu ta liếc nhìn Tước Thu. Bởi vì tầm mắt bị chiếc va li che khuất nên cậu ta chỉ nhìn thấy từ đầu gối cậu trở xuống. Bắp chân của Tước Thu vừa thẳng vừa mảnh khảnh, cổ chân nhỏ tới mức có thể nắm trọn trong lòng bàn tay. Đường Bất Điền ngốc nghếch, tưởng rằng đối phương là một Beta có thân hình tương đối gầy. Cậu ta hét lên với Tước Thu: “Người anh em! Mau đến giúp một tay nào! Đằng sau tôi còn hai cái va li nữa. Tôi thực sự không nhấc nổi nữa rồi!”
Tước Thu bị giọng nói thô bạo gọi cho hoàn hồn lại, lập tức đi lên hỗ trợ.
Đường Bất Điền cố gắng nhét chiếc va li nặng hơn trăm ký vào trong ký túc xá. Thấy Tước Thu tới gần, cậu ta vội nói: “Người anh em, cậu tóm lấy một góc ở đằng trước rồi kéo giúp tôi vào trong là được rồi. Tôi hiểu mà, Beta các cậu không khỏe bằng Alpha, cậu…”
Chưa nói dứt lời, cậu ta đã cảm thấy trên tay bỗng chốc nhẹ hẳn đi. ngẩng đầu lên thì thấy người “Beta” bị mình nói là không đủ sức đang dùng một bàn tay xách va li, một tay đỡ mình, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt nhưng trong giọng lại mang theo sự quan tâm chân thành.
“Cậu ổn chứ?”
