Vì vậy, nếu Lục Phong Hàn muôn trò chuyện, cậu sẽ trò chuyện với anh.
Hai người đi dạo ở quảng trường Sky Diamond, chờ tiết mục biểu diễn của đài phun nước kết thúc thì rời đi. Xe đang chạy bon bon trên đường thì thiết bị đầu cuối của Kỳ Ngôn run lên.
“Hạ Tri Dương?”
“Cậu có thời gian không Kỳ Ngôn? Nếu có thì đến đây chơi.” Chung quanh Hạ Tri Dương hơi ồn: “Lâu lắm trường mới cho nghỉ một ngày, không chơi vi thì phải xin lỗi thời gian nỗ lực học tập!”
Khi nghe cậu ta nói lời này, Kỳ Ngôn nghe thấy bên cạnh có tiếng cười, có lẽ là Trần Minh Hiên. Còn có mấy thanh âm quen tai đang nói chuyện, có lẽ là bạn cùng lớp.
Kỳ Ngôn không từ chối: “Mấy cậu đang ở đâu? Tôi tới ngay.”
Phòng riêng ở hội quán có không ít người, vốn là Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên chỉ tập hợp nhóm người quen lại, không nghĩ đến vừa đến cảu đã gặp nhóm người Giang Khải, cuối cùng tụ lại một phòng hết.
Xét thấy gần đây Kỳ Ngôn nổi bật, đa số ở đây đều là sinh viên Turan, nói một hồi là kéo đến trên người Kỳ Ngôn.
Nghe Giang Khải trái một câu “Anh tôi vẫn không về nhà” ám chỉ Kỳ Ngôn bất hiếu, phải một câu “Ảnh mới về, không thân cận cùng người thân là lẽ bình thường” – ám chỉ Kỳ Ngôn ở bên ngoài mười mấy năm, có quan hệ không tốt với người thân, hắn mới là cậu ấm của nhà họ Kỳ.
Mấy lời này phối hợp với biểu tình của Giang Khải làm trán Hạ Tri Dương nhức nhức. “Trong mấy người chúng ta, Giang Khải luôn lợi hại nhất! Được nhận vào Turan hoàn toàn bằng thực lực, chẳng tốn một đồng! Cậu không biết ba cậu khen cậu tới mức nào đâu, mỗi lần ba cậu khen xong, ba tôi sẽ tìm tôi chê tôi làm ổng mất mặt.”
Có người nói tiếp: “Cậu so với mấy người đi vào Turan bằng tiền giỏi hơn nhiều.”
Hạ Tri Dương chán nản, cúi đầu nói chuyện với bạn Trần: “Điểm vào Turan của Giang Khải chỉ cao hơn điểm chuẩn có hai điểm, sao tự hào dữ vậy? Kỳ Ngôn nhập học một tháng là có hai bằng sáng chế mở nguồn, cũng không khoe khoang như nó.”
Trần Minh Hiên liếc cậu: “Trọng điểm không phải chỉ cao hơn hai điểm, trọng điểm là ba nó làm tiệc mừng cho nó, nó không tự hào chắc? Không nghe hả, ba nó toàn khen nó đó.”
Hạ Tri Dương nhớ lại.
Có thể là do danh không chính ngôn không thuận nên mới luôn cố gắng biểu đạt mình được coi trọng, rồi đem cái người danh chính ngôn thuận kia biến thành người ngoài.
Không lâu sau, cửa phòng riêng được mở ra, người đầu tiên vào là Kỳ Ngôn, người thứ hai có khí thế nội liễm là Lục Phong Hàn.
Hạ Tri Dương cười tươi, vẫy tay: “Kỳ Ngôn, chỗ này!”
Nhất thời, ai cũng nhìn Kỳ Ngôn.
Lại như vậy.
Giang Khải nhìn Kỳ Ngôn ngồi cạnh Hạ Tri Dương, ánh mắt trầm xuống.
Dù trong trường hợp nào, chỉ cần anh ta xuất hiện, liền biến thành trung tâm.
Ở Turan đã thế, chỗ này cũng vậy. . Kiếm Hiệp Hay
Hắn nghe thấy người vừa khen hắn giỏi, nay đã cùng kẻ khác nhỏ giọng nghị luận: “Đó là Kỳ Ngôn? Tôi tưởng anh ta có thành tích tốt nên diện mạo như mọt sách, không ngờ anh ta đẹp trai thế!”
“Anh ta không giống chú Kỳ mấy, chắc giống mẹ, nghe mẹ tôi nói mẹ anh ấy cũng là sinh viên tốt nghiệp Turan, rất đẹp, thành tích đặc biệt tốt. Lúc đó chú Kỳ vừa gặp đã yêu, phải theo đuổi hai, ba năm lận.”
“Lâu vậy sao? Tôi còn tưởng anh ta lớn lên ở hành tinh hoang vắng, trên người sẽ có khí chất nhỏ nhen, nhưng nhìn thoáng qua nói anh ta lớn lên ở Leto cũng có người tin.”
Ngón tay Giang Khải đem sô pha véo muốn có vết mới sắp lại biểu tình, gọi Kỳ Ngôn: “Anh.”
Nhưng Kỳ Ngôn giống như không nghe thấy, mắt cũng không nâng. Chỉ có Trần Minh Hiên liếc qua hắn, trong mắt mang theo mỉa mai.
Nụ cười trên mặt Giang Khải cứng ngắc.
Hạ Tri Dương vừa chơi game vừa buôn dưa với Kỳ Ngôn: “Thiệt tình tui cũng thấy mặt ông với chú Kfy không giống nhau. Mắt nè, mũi nè đều chẳng giống, nói ra Giang Khải còn giống chú ấy hơn ông.”
Kỳ Ngôn: “Tôi giống mẹ.”
Hạ Tri Dương đánh giá ngũ quan của cậu một cách cẩn thận, thực lòng nói: “Mẹ cậu chắc chắn rất xinh đẹp.”, cậu ta thuận miệng: “Dì đang ở Messier à?”
“Không có.” Tay đang thao túng nhân vật trong game hơi dừng: “Mẹ tôi mất rồi.”
Hạ Tri Dương không dám nghĩ đến đáp án này, mắt hơi mở: “Tui không nghĩ đến… Không phải, tui xin lỗi!”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Không sao.”
Cậu ta không dám hỏi nữa, cậu nhớ lại mấy nay có nghe người lớn hay nhắc, lúc Kỳ Ngôn ba tuổi đã cùng mẹ đi đến đại khu Messier, sống cùng ông bà ngoại. Tám năm trước, Kỳ Văn Thiệu cưới Giang Vân Nguyệt, Giang Khải cũng vào nhà họ Kỳ. Còn tin tức của Kỳ Ngôn và mẹ cậu đều không có.
Chẳng lẽ…. tám năm trước mẹ Kỳ Ngôn qua đời?
Trong lòng đoán vậy chức cậu ta không muốn vạch sẹo người ta, im lặng không nhắc lại, tập trung chơi game.
Lại hơi buồn cho Kỳ Ngôn, nếu mẹ cậu ấy mất vào 8 năm trước, lúc đó ông bạn này chỉ mới tám tuổi? Còn nhỏ quá.
Kỳ Ngôn thấy trong phòng hơi ngộp, nên không ngồi lâu đã muốn rời đi, vừa ra đến hành lang đã bị Giang Khải ngăn lại.
Lần này hắn ta không giả vờ cười gọi anh trai nữa, mở miệng: “Mấy ngày trước học viện bắt được vài kẻ cấu kết cùng quân Phản Loạn, tôi nới với ba rằng ở Leto và Turan bây giờ không an toàn. “
Kỳ Ngôn chờ hắn nói.
Tầm mắt Giang Khải rơi vào người luôn ở sau lưng kn nửa bước – Lục Phong Hàn: “Vệ sĩ này là do ba tìm cho anh sao?” Khóe môi hắn hơi cười: “Anh thấy nếu tôi xin ba một vệ sĩ, đem người này đổi cho tôi, ba có đồng ý không?”
Hắn ta biết lúc này mình không nên khiêu khích Kỳ Ngôn, hẳn vẫn luôn sắm vai người em trai ngoan ngoãn, để ba thương cảm càng thiên vị hắn hon.
Nhưng hắn nhịn không đc.
Kỳ Ngôn đứng ở tại chỗ.
Elisa từng nói cậu khá lạnh lùng, không đặc biệt thích cái gì, cũng không có món nào khiến cậu không bỏ được, không thể mất đi dù có là sinh mạng.
Nhưng giờ khắc này, dù biết Giang Khải cố ý muốn chọc giận mình, cậu vẫn cảm thấy mình có cảm giác bực bội chưa từng có.
Có người muốn cướp Lục Phong Hàn.
Ánh mắt cậu lạnh thêm một chút.
Cậu đi về hướng kẻ đó nửa bước.
Theo bản năng, Giang Khải vội vàng lùi lại.
Kỳ Ngôn nói nhẹ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Giang Khải, trên mặt không có cảm xúc rõ ràng, nói ra điều mà kẻ này sợ hãi.
“Cho nên mày muốn tao cho mọi người biết, mày là con riêng của Kỳ Văn Thiệu và Giang Vân Nguyệt, chỉ nhỏ hơn tao ba tháng?”
Sao anh ta biết?
Kỳ Ngôn lùi nửa biết, không nói chuyện.
Giang Khải thở gấp, tránh ánh mặt lạnh lẽo của cậu: “Tôi… Không, tôi chưa nói gì hết!”
Cậu nhìn người chờ mình nãy giờ: “Đi thôi.”
Sau khi rời khỏi hội quán, Lục Phong Hàn dẫm lên bậc thang, nhìn ông chủ nhỏ.
Lúc nãy cậu mới tức giận, thậm chí cảnh cáo Giang Khải.
Nhưng anh nghĩ đến biểu hiện bén nhọn của cậu, cảm thấy tâm tình sung sướng.
