Có chút ưu thế trời sinh không gì có thể so sánh được.
Tiết tấu ghi hình chương trình chặt chẽ, Ngôn Khanh dễ dàng bị hấp dẫn, cô còn hơi chờ mong đạo diễn quay đến cảnh fan nam kia, tò mò là ai mà lại được hoan nghênh như vậy.
Gần hai giờ sau, chỉ còn lại một nhóm biểu diễn cuối cùng.
Trên màn hình lớn tại hiện trường sân khấu, chữ 《Chim bay》đã được gõ ra trước, nhân viên công tác tới ra hiệu Ngôn Khanh và những người khác lên sân khấu.
Ngôn Khanh bị tầm mắt của cả phòng vây quanh.
Cô lưu loát đứng lên, dưới cái nhìn của mọi người cởi áo khoác xuống.
Các cô gái không khỏi hít một hơi, nhìn không chớp mắt.
Ngôn Khanh dẫn đội của mình xuống bậc thang, mái tóc đen dài buông xoã trên bả mai mảnh khảnh trắng sứ, đai đeo lông vũ màu trắng dán sát vào xương bướm xinh đẹp duyên dáng, tựa như hai cánh chim non nớt.
Cô như được lông vũ giữ lấy ở vị trí trung tâm. Khi bước đi làn váy lay động, dang rộng đôi cánh như muốn bay.
Thậm chí không cần mở miệng hát, bản thân cô đã dung nhập vào ca khúc, dùng cách thức đẹp đẽ tô điểm cho 《Chim bay》.
Cô viết lời, cô hát nhạc, và chính cô bây giờ cũng trở thành một phần của bài hát.
“… Giá trị nhan sắc cao thôi mà.”
“Đúng vậy đấy… còn chưa biết màn trình diễn sẽ như thế nào đâu. Một nhóm nhiều người như thế, vậy mà hơn nửa là diễn kém.”
Hiện trường sân khấu, ánh đèn tối dần.
Lông mày đang nhíu lại của Hoắc Vân Thâm rốt cuộc cũng giãn ra, anh tháo bịt tai xuống, đứng dậy trong đám đông đang sôi trào, thay một cục pin mới cho đèn biểu ngữ lớn treo trên lan can, một lần nữa mở lên, chiếu sáng cả khán đài.
Nội dung biểu ngữ, là anh dành thời gian nghiêm túc nghiên cứu về văn hoá của người hâm mộ, sau đó viết một câu thẳng thắn dễ hiểu.
Kể cả cách thức theo đuổi thần tượng này, anh cũng học ở trên mạng.
Trước kia khịt mũi coi thường, giờ lại trở thành sách giáo khoa.
Hoắc Vân Thâm không cởi mũ, sợ Khanh Khanh bài xích anh mà không vui, chỉ là đặc biệt tinh tế, điều chỉnh độ sáng chiếc kẹp tóc màu hồng lên mức tối đa, sáng lấp la lấp lánh.
Tiếp đó anh kéo năm cái banner cầm tay thành một chuỗi, nâng cao lên đỉnh đầu như tấm màn.
Ngôn Khanh đứng ngay lối vào sân khấu, tim đập loạn xạ, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Sau khi đếm ngược, cô dẫn cả nhóm lên sân khấu.
Ánh đèn và tiếng hét như thủy triều ập đến, đây là một môi trường và thử thách hoàn toàn xa lạ đối với cô.
Ngực Ngôn Khanh chấn động, bước chân hơi dừng một nhịp, sự căng thẳng khi đối mặt với khán giả lại lần nữa tăng vọt.
Tại thời khắc này, cô như tứ cố vô thân.
Ngôn Khanh hít sâu một hơi, cực lực điều chỉnh cảm xúc, cô tuyệt đối không thể thua.
Sau khi tìm nén cảm xúc của mình, chuẩn bị ra lệnh cho bản thân chiến đấu bằng bất cứ giá nào, mắt cô đột nhiên bắt gặp một mảng ánh sáng màu hồng.
Giữa biển người đen nghịt, trông đặc biệt rêu rao.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm tấm biển lớn ở khoảng cách xa, vậy mà vẫn thấy rõ ràng chữ trên tấm đèn biểu ngữ: “Khanh Bảo, anh ở đây.”
Tay nắm microphone của cô run lên.
Biểu ngữ đèn led được nâng cao, thân trên của người đàn ông bị banner cầm tay che khuất, chỉ để lộ chiếc kẹp tóc chói mắt trên đầu, cũng viết tên cô.
Vòng eo rắn chắc, cánh tay thon dài đầy uy lực, bàn tay trắng lạnh, đội mũ tối màu.
Mắt Ngôn Khanh bỗng chóc ẩm ướt.
Cho rằng che, thì cô không nhận ra anh là ai ư…
Hoắc Vân Thâm không nghe thấy Khanh Khanh mở miệng, không thể không buông banner cầm tay xuống. Dưới vành mũ ánh mắt anh thẳng tắp chiếu vào cô, va chạm với tầm mắt Ngôn Khanh giữa tiếng hô hào ầm ĩ.
Con chim anh nhốt trong lồng như báu vật, muốn sải cánh ngay trước mặt anh.
Trên hàng mi dài của Ngôn Khanh đọng một lớp nước mỏng.
Fan nam khiến các thí sinh trong hậu trường thét chói tai, fan nam cô cho rằng thuộc về nhà người khác, hoá ra lại là của cô.
Anh nói “Không kịp chờ về nhà gặp em”, là muốn chạy đến hiện trường, dùng cách thức ngốc nghếch mà trực tiếp nhất, thay cô chiếu sáng con đường lạ lẫm.
Trái tim nhảy ầm ầm mấy ngày nay của Ngôn Khanh bỗng vô cùng yên ổn, có người nào đó tọa trấn, tất cả cảm giác khẩn trương đều bị quét sạch sành sanh. Cô nhoẻn miệng cười với máy quay, đuôi mắt tràn ra ánh sáng rực rỡ, vui vẻ cao giọng nói: “Tôi là Ngôn Khanh, sẽ dẫn dắt tất cả các thành viên nhóm chín, biểu diễn 《Chim bay》.”
***
Tối nay tên Ngôn Khanh treo trên ba cái hot search.
Trong chương trình, toàn bộ quá trình cô bị Vân Lăng hãm hại lần đầu tiên được công bố. Càng có nhiều người biết chuyện lên tiếng, thừa nhận trước đó đoàn đội của Vân Lăng đã chuẩn bị sẵn bản thảo, muốn xào lên thông tin Ngôn Khanh và cô ta lớn lên giống, là cô bắt chước cô ta, không ngờ lại bị hung hăng vả mặt.
Không nói đến hành vi xấu xa, tướng mạo cũng không bằng ba phần Ngôn Khanh, đây là một sự so sánh xúc phạm.
Kế tiếp là cảnh quay đáng chú ý cuối chương trình. Ngôn Khanh mặc quần áo dễ thương của mình, quỳ gối trên giường nhỏ thành tâm cầu nguyện với tấm ảnh chụp thời thiếu nữ, được ekip chương trình phối hợp cho một phông chữ cực lớn: “Muốn xem tập tiếp theo sớm hơn không? Tự mình bái mình đi.”
Hình ảnh này cùng hashtag # tự mình bái mình # nhanh chóng bị chơi hư, vô số biểu tượng cảm xúc ùn ùn xuất hiện, thuận tiện dọn sạch hết thảy những thứ bôi đen về phẫu thuật thẩm mỹ. Mười mấy tuổi, người ta đã đẹp như vậy cơ mà.
Cuối cùng là một tấm ảnh chụp lén ở hiện trường ghi hình.
Ngôn Khanh đứng giữa sân khấu, ánh sáng trắng ấm áp từ trên cao chiếu xuống khiến cả người cô mờ mờ ảo ảo, từng lớp lông vũ trùng điệp vây lấy cô, nhẹ nhàng không giống người thật.
Thành tích của vòng đấu loại trực tiếp cũng được các tài khoản tiếp thị lớn tuyên truyền. Ngôn Khanh lấy ưu thế dẫn đầu, ổn định ngồi ở vị trí S, đồng thời tất cả các thành viên được giữ lại, cấp bậc đều tăng lên, không một ai bị tụt lại phía sau.
Tổ hợp vốn không được coi trọng nhất lại nhận được đánh giá tốt nhất, nhưng quá trình thực hiện vẫn được bảo mật nghiêm ngặt, cho đến tập cuối tuần mới tuyền ra để tạo thanh thế.
Ngôn tiểu thư vị trí S, nổi tiếng trên mạng cả một đêm.
Ngôn Khanh bị vây quanh trong hậu trường, tiếng gào thét lấn át cả lỗ tai.
Cô quay đầu tìm kiếm mảng sáng màu hồng kia, nhưng bị đám đông hỗn loạn che khuất, nhìn không rõ.
Ngôn Khanh căn bản không thể ổn định được tâm tình, thành tích gì đó cũng không thèm để ý, chỉ muốn gặp mặt Hoắc tổng một lần, nhưng cô lại hoa mắt chóng mặt không biết nên nói gì với anh.
Rất đơn giản, chỉ muốn gặp anh…
“Ngôn Ngôn sao cậu thất thần thế, hưng phấn quá hả? Bọn mình đi mau, tiệc ăn mừng bên kia sắp bắt đầu rồi!”
Ngôn Khanh luôn cảm thấy Hoắc tổng đang ở gần đây, nhưng cô không dám quá trắng trợn, mà cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh. Khi đi ngang qua hành lang phòng trang điểm, dư quang cô thấy bên trong có bóng người.
Hơi thở cô hơi gấp gáp, nói với Âu Dương: “Các cậu đi trước đi, tớ… mắt tớ không thoải mái lắm, xử lý một chút.”
Đợi các thành viên rồi đi, xung quanh trở nên yên tĩnh, Ngôn Khanh vội vàng quay đầu lại tìm, nhưng trong phòng trống rỗng không một bóng người. Cô cho rằng mình nhìn lầm, xua đi chút mất mát trong lòng, cúi đầu đi về phía đại sảnh bữa tiệc.
Tại cánh cửa phòng cho cách đó không xa, Hạ Minh Cẩn nhìn chằm chằm cái ly ấm áp trong tay, rồi nhìn Ngôn Khanh đang dần dần bước tới, nắm thật chặt ngón tay, cất bước về phía cô.
Ngôn Khanh dán sát ven tường, đi rất chậm, cổ tay không kịp phòng ngừa đột nhiên bị người khác túm chặt, hơi dùng lực một chút, bị kéo ra sau tấm bình phong cao cao.
Ngôn Khanh hoảng loạn ngẩng đầu, rơi vào đôi mắt nóng bỏng của Hoắc Vân Thâm.
Bình phong che khuất góc này.
Anh nắm lấy tay cô, hơi thở bao trùm xuống, khàn khàn lên tiếng: “Khanh Bảo, anh ở đây.”