Bà làm sao ngờ, lời cháu gái bà lại giống như tạt một gáo nước lạnh cảnh tỉnh lên bà như thế!
Đúng thế, nghĩ cho đại cục là thói quen cả đời của bà, vì nó có thể hi sinh tình thân. Chính bà không giỏi biểu hiện thì thôi, còn biến con dâu và cháu trai thành như bây giờ. Tất cả sự đi xuống của nhà họ Nghê hôm nay, thực ra có trách nhiệm rất lớn ở cách quản lý của người đứng đầu gia đình như bà!
“Già Già!” Bà đột nhiên muốn ôm cháu gái đáng thương của bà lắm, nhưng còn chưa nói ra lời, đã nghẹn ngào nước mắt.
“Ở nhà này sáu tháng, chỗ này lúc nào cũng như có gai!” Nghê Già nghiêng đầu, ngón tay trỏ chỉ vào lồng ngực, “Không, càng ngày sẽ càng đau!”
Nghê Già quay đầu nhìn Trương Lan: “Mẹ nói con đã làm mất mặt mũi nhà họ Nghê “các người”. Con còn cố gắng nghĩ cách cơ đấy, nghĩ cách để cả nhà giúp con vượt qua khó khăn này, con những tưởng, đây là cả nhà đồng lòng đoàn kết!”
Nghê Già cười nhạt, như thể cười chính mình.
“Chỉ có điều, ngay từ đầu lời của mẹ, đã ám chỉ, trong lòng mẹ, chưa từng coi con là người nhà!”
Cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm như người nói mê, lần này cô cười thật thanh thản, giống như đã trút hết sức nặng:
“Nếu như là ngày trước, có lẽ con sẽ sục sôi ý chí, nói với mọi người, con phải chứng minh, con có năng lực trở thành đại tiểu thư của nhà họ Nghê. Cho con một cơ hội nữa, con nhất định sẽ cố gắng, cho đến một ngày nào đó, cả nhà sẽ tán thành con, sẽ thật tình đón nhận con! Nhưng, giờ, con chẳng muốn nói thế nữa, cũng không muốn làm thế nữa.”
Cô thở dài một hơi miên man mà trầm lặng, như thanh thản, như tự cười mình, như đã chẳng còn gì lưu luyến, “Lâu như thế mới phát hiện, cái nhà này, hóa ra chẳng như tưởng tượng của con!”
“Con không cần mọi người tán thành nữa, con cũng không cần sống theo kỳ vọng của mọi người nữa!” Cô cao ngạo nâng cằm lên, dấu nước mắt phủ khắp gương mặt, nở một nụ cười không tạp hất, “Con sẽ chỉ là con của lúc này đây, thích cũng được, không thích cũng chẳng sao, Nghê Già chính là như thế này đây!”
Trương Lan xấu hổ vô cùng.
Bà nội khổ sở từ từ nhắm hai mắt, mím môi không nói, sắc mặt tái nhợt.
“Nếu con không phù hợp tiêu chuẩn của mọi người, con sẽ tự loại mình ra khỏi đây!”
Nghê Già lung tung lau nước mắt, cười rất thoải mái,
“Hôm nay con sẽ rời khỏi đây! Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ không cam chịu, cũng sẽ không làm chuyện gì xấu mặt Nghê gia. Cháu sẽ theo đuổi giấc mơ của cháu, sẽ tạo dựng sự nghiệp của cháu. Có cái nhà này hay không, cháu cũng sẽ sống thật tốt thật thoải mái!”
“Nhưng!”
Cô gái vừa mới khóc, đôi mắt đen láy, trong veo như trời sau mưa lại nắng lại xanh, cô nở một nụ cười thật tươi, gò má trắng nõn được nụ cười thắp sáng, xinh đẹp lóa mắt.
Mỗi một chữ cô nói, đều tỏa ra sự tự tin kiên cường,
“Tất cả những gì cháu làm, cách sống mà cháu chọn, không phải là vì nhà họ Nghê, không phải là vì bà, không phải là vì mẹ, không phải vì bất cứ ai, mà là, vì chính cháu!”
“Mẹ, bà, mọi người phải giữ sức khỏe và luôn vui vẻ nhé!” Cô cười, xoay người, để lại cho những người còn lại, một bóng lưng thẳng quyết tuyệt mà thật mỏng manh.
“Già Già!” Bà nội thống khổ không còn hơi nào nữa, ngã ngồi trên ghế. Bà hối hận, tại sao bình thường thấy Nghê Già cô đơn vậy lại luôn bảo cô không được khóc, phải mạnh mẽ lên. Vì sao đến tận giờ bà mới hiểu được, khích lệ nhẹ nhàng mới là cách giáo dục tốt nhất?
Trương Lan định đuổi theo Nghê Già, nhưng thấy mẹ chồng không ổn, vội vàng chạy lại đỡ. Ai ngờ ánh mắt mẹ chồng bà nhìn bà, tất cả đau thương hóa thành giận dữ. Nếu không phải đứa con dâu không biết trắng đen này kích thích Già Già, hôm nay nó cũng chẳng bùng nổ như thế!
Ngay cả mắng bà cũng không nói được thành lời nữa, tức giận đến nỗi chỉ có thể đỡ lấy bàn, thở dốc.
Nghê Già trở về phòng đã là một giờ sáng, cuộc gọi nhỡ trong máy cô cũng chẳng buồn xem nữa, mệt mỏi ngã xuống giường mà ngủ. Trong cơn mơ màng, hình như có người cầm tay cô.
Cô không tỉnh lại, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được, đôi tay đầu tiên, cứng cáp mà nóng hổi, có nước mắt rơi vào lòng bàn tay cô; đôi tay thứ hai, ấm áp mà mềm mại; đôi tay thứ ba, nhiều nếp nhăn, mà run rẩy.
Nghê Già tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, năm rưỡi rồi. Tối hôm qua cô một lần trút mọi gánh nặng, đem hết những đau đớn trong lòng nhiều năm giấu giếm đổ ra, giờ thật nhẹ nhàng.
Cô định vào ký túc xá ở một thời gian đã.
Nếu người trong nhà đều không có tình cảm gì, không có ràng buộc gì, cứ coi như là đã chết cũng được, dù sao hồi còn sống với Mạc Mặc, bao nhiêu khổ như thế cô còn chịu được, giờ thì có thể đến mức nào chứ!
Chuyện của nhà họ Nghê, không phải trách nhiệm của cô, sau này cô cũng không muốn tham gia, cô sẽ một mình mình sống, tự do tự tại, sống thật vui vẻ qua ngày!
Dù sao, công việc biên kịch này, còn cần cô phải cố gắng nhiều lắm!
Trong nhà yên tĩnh bao trùm, sắc trời mờ mịt. Nghê Già kéo theo vali, rón rén bước xuống nhà, đi qua phòng khách, rồi ra cửa, hoàn toàn không lưu luyến, cũng không quay đầu lại.
Ngôi nhà giàu có của giới thượng lưu này đã nắm lấy lòng cô lâu quá rồi, giờ, cô phải thả cho mình tự do!
Trên núi không có taxi, Nghê Già định lái xe về trường, sau đó bảo Từ Hiền lái xe về. Vừa vào gara, lại thấy Nghê Lạc đã dậy sớm định đi rồi:
“Mày nói là kho hàng Kiêm Gia Sơn số bao nhiêu cơ?”
…
“Liễu Phi Dương, vừa hay, tao cũng đang cáu!”
“Bộp” một tiếng cửa đóng lại, xe Nghê Lạc nghênh ngang mà đi.
Nghê Già nhíu mày, tay mau chóng xoay vô lăng, kho hàng Kiêm Gia Sơn, là một chỗ rất quan trọng cũng rất hỗn loạn. Liễu Phi Dương, anh trai Liễu Phi Phi, tay chân của Trình Hướng.
Tại sao cô cứ có cảm giác không ổn như Nghê gia bị ai theo dõi vậy?
Nhưng cô vừa mới quyết định, không quan tâm bất cứ người nào trong cái nhà này nữa!
Màn hình di động sáng lên, có tin nhắn của Nghê Lạc: “Đi ngủ đi, Nghê Già, chờ em một chút thôi!”