“Xin hỏi anh là có chuyện gì vậy ạ?”
Một lát sau đối phương trả lời: “Nói một lúc thì không rõ hết được, hay là cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến được không?”
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, quyết định đi một chuyến tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9.
Đã hơn nửa năm rồi cô mới tới nơi này lần nữa, Nhạc Thiên Linh vẫn thấy tương đối xa lạ với tầng lầu này.
Cô không nhớ tổ mỹ thuật ở đâu, muốn tìm người hỏi nhưng phát hiện chỗ làm việc của ai cũng trống trơn. Cái ngành này tự do quá nhỉ.
Cô lại đi về phía trước một đoạn nữa, nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu, thấy một người đang chơi trò chơi, bên cạnh có năm sáu người vây xem, cầm máy tính bảng ghi chép gì đó.
Nhạc Thiên Linh định hỏi thăm bọn họ phòng làm việc của trưởng phòng mỹ thuật, thế là yên lặng đi tới.
Cả đám ai cũng chăm chú tập trung, không hề để ý thấy là cô đang đến gần. Lúc đi tới chỗ rồi, Nhạc Thiên Linh mới phát hiện người ngồi chơi game là Cố Tầm. Anh mặc áo đen tay ngắn, dựa vào lưng ghế, một tay đặt trên bàn phím, tay còn lại di chuyển chuột, bình tĩnh nhìn màn hình.
Theo hướng quan sát, Nhạc Thiên Linh thấy hai bàn tay anh đang nhanh chóng tung ra thao tác, nhân vật trong game ném móc câu tới trúng một nơi cao hơn, sau đó bay thẳng lên trời.
Lúc mọi thứ nổ tung, Cố Tầm không chớp mắt cái nào. Cả quá trình chuẩn sát, làm liền một mạch, người đứng bên cạnh cũng quên ghi chép.
Cố Tầm đạp chân lên tấm đệm, thả chuột ra, rũ mắt nhìn chằm chằm nhân vật trên màn hình.
“Thao tác đánh đấm máy móc, nhựa giống như trong các máy chơi game, không cùng cấp bậc với các COD* bây giờ, không thể so sánh.”
* Call of Duty: game thuộc thể loại bắn súng
Nói xong anh định đứng dậy, chợt ngẩng đầu thì nhìn thấy Nhạc Thiên Linh đang đứng một bên. Trong khoảnh khắc hai mắt giao nhau, Cố Tầm khựng lại. Ánh mắt anh lóe lên, hỏi: “Sao cậu qua đây?”
Nhạc Thiên Linh cũng sửng sốt. Cô mê mẩn nhìn Cố Tầm tung ra thao tác, không ngờ anh đột nhiên ngẩng đầu.
Giờ phút này cô cũng chẳng biết dây thần kinh nào điều khiển cơ mặt của mình nữa, chỉ nhếch mép một cái coi như trả lời, sau đó nghiêng đầu, hỏi Dịch Hồng ở cạnh bên: “Phòng làm việc của trưởng phòng thiết kế ở đâu vậy?”
Dịch Hồng suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra, anh ta chỉ hướng, “Cô đi thẳng quẹo trái, phòng thứ hai.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
Nói xong, Nhạc Thiên Linh xoay người. Vì để cho mình nhìn không giống như chạy trốn mất dạng, cô cố ý khống chế bước chân, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Cố Tầm nhìn bóng lưng của cô, hồi lâu sau mới hỏi Dịch Hồng: “Cậu ấy tìm trưởng phòng chi vậy?”
Dịch Hồng “ồ” một tiếng, “Cậu không biết hà? Tôi tưởng cậu biết bức hình đó là Nhạc Thiên Linh vẽ chứ.”
Lúc đi vào phòng làm việc, Vệ Hàn đang vùi đầu nhanh chóng gõ chữ. Thấy cô bước vào, anh ta gác chuyện đang làm qua một bên, chỉ chỉ cái ghế trước bàn, “Cô ngồi đi.”
Nhạc Thiên Linh kéo ghế ra, chưa ngồi yên vị đã hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, dự án của chúng tôi có một boss tên là Sigrid, nhân vật được thiết lập hình tượng tương đối phức tạp, nhưng bọn tôi vẫn chưa vẽ được một bức nào phù hợp với nguyên bản nhân vật. Mới đây tôi còn bảo nhân viên lên mạng tìm 100 200 bản vẽ để tham khảo, sau đó tìm thấy một bản vẽ 3D của một xà nữ theo phong cách Cthulhu.”
Nghe đến đây, Nhạc Thiên Linh càng ngơ ngác ngước mắt nhìn anh ta.
“Ha, lần đầu tiên xem tôi còn cảm thấy bản vẽ này khác xa trong trí tưởng tượng về Sigrid, vậy nên cho qua.”
Vệ Hàn đang nói thì đột nhiên kích động đứng lên, cúi người nhích lại gần Nhạc Thiên Linh, “Nhưng mà mấy ngày trước bọn tôi có nhờ đồng nghiệp xem và nhận xét giúp, cậu ấy nói bản vẽ này tốt nhất. Sau đó tổ bọn tôi cẩn thận nghiên cứu mấy ngày, phát hiện đúng là như vậy. Nhìn xà nữ chợt có hơi hung ác nhưng hình thái nhân vật và ánh mắt trìu mến khi nhìn sâu vào đó là sức mạnh và ác độc tuyệt đối mà bọn tôi đang tìm, chỉ là không biểu hiện thẳng ra như vậy mà thôi.”
“Vậy nên…” Nhạc Thiên Linh hỏi, “Ý anh là bản vẽ đó là của tôi?”
Mấy tháng trước khi tốt nghiệp, Nhạc Thiên Linh không bận quá nhiều chuyện, lúc rảnh cô còn vẽ tranh, hoàn thiện chi tiết thì đăng lên tài khoản Weibo lâu rồi không cập nhật. Lúc đó cũng có bình luận khen ngợi, nhưng cô không để ý lắm.
“Chứ gì nữa! Lúc ấy tôi bảo người đi liên lạc với họa sĩ, tìm được Weibo, cuối cùng bọn họ báo đó là cô.” Vệ Hàn hưng phấn vỗ bàn, “Chúng tôi đã bàn bạc một hồi, cảm thấy khó mà tham khảo giống được mấy chuyện thế này. Thế nên tôi muốn cô hỗ trợ hoàn thành nguyên bản nhân vật Sigrid này.”
Khoảng chừng hai tiếng sau, Nhạc Thiên Linh mới ra khỏi phòng làm việc của Vệ Hàn. Anh ta đã kể cô nghe rất nhiều về thiết lập và bối cảnh xung quanh Sigrid, cả thế giới quan trong trò chơi nữa. Lượng tin tức nạp vào quá lớn, tới giờ mà Nhạc Thiên Linh còn thấy chóng mặt.
Hơn nữa cô cũng không biết có nên đồng ý lời nhờ vả của Vệ Hàn không nữa.
Cô hiểu rất rõ, dự án của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 có ý nghĩa thế nào với toàn bộ công ty, mà đây cũng tâm huyết nhiều năm của cả một nhóm người.
Nhạc Thiên Linh chưa từng tiếp xúc với thế giới game 3A, kinh nghiệm bản thân không nhiều, không dám đồng ý qua loa gánh vác nguyên bản của nữ boss quan trọng. Nhưng tất cả suy nghĩ trong lý trí không thể nào ngăn cản con tim nhao nhao muốn thử.
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ tới mất hồn, bước từng bước ra khỏi tổ mỹ thuật, đi tới chỗ thang máy, hoàn toàn không quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh.
Cố Tầm đứng ở cuối hành lang, thấy Nhạc Thiên Linh đi ra thì cố kiên nhẫn đến khi cô đi tới trước mặt mình. Anh đang định mở miệng nhưng lại thấy cô quẹo thẳng ra chỗ thang máy, không hề ngoảnh đầu.
Cố Tầm: “…”
Anh trầm mặc, mở miệng gọi.
“Nhạc Thiên Linh.”
Nhạc Thiên Linh đột nhiên dừng lại. Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Cố Tầm gọi tên cô. Không ngờ ba chữ này lại được giọng nói trong trẻo của anh phát ra, nghe lại êm ái đến thế.
Một lúc sau cô mới quay đầu lại, giọng thản nhiên: “Có chuyện gì à?”
Cố Tầm đi tới gần, vừa vặn đứng ngay cửa sổ. Ánh mặt trời bị xén thành bao nhiêu khung đều chiếu vào mặt anh, làm vẻ mặt hơi mơ hồ. Anh trầm trầm nhìn Nhạc Thiên Linh, mở miệng: “Cậu sẽ giúp chúng tôi chứ?”
“Không biết nữa.”
Câu trả lời quá đơn giản, không hề có thêm một chữ dư thừa nào nữa.
Cố Tầm thôi nhìn, hít sâu một hơi, sau đó lại nhìn cô lần nữa, ánh mắt hơi bối rối. Chỉ cần so sánh sẽ thấy Nhạc Thiên Linh lúc chơi game bình dị gần gũi hơn nhiều.
Anh cúi đầu suy nghĩ một hồi, chợt ngước mắt lên, trầm giọng nói: “Vậy… kết bạn WeChat nhé?”
Nói xong, anh lại chăm chú nhìn cô. Đầu ngón tay rũ xuống bên người của cô khẽ run. Giây tiếp theo, Nhạc Thiên Linh lạnh mặt nói: “Tôi chỉ kết bạn với người quen thôi.”
Cố Tầm: “…”
Thang máy đến, Nhạc Thiên Linh đi vào. Cho đến khi bóng dàng cô bị khuất bởi cành cửa thang máy, Cố Tầm mới thu hồi tầm mắt.
Anh lấy điện thoại ra, mở khung chat giữa mình và cô, cười tự giễu, thấp giọng nói: “Chưa đủ thân quen sao?”
Ngón tay cứ đặt trên màn hình một lát, Cố Tầm lại ấn vào tường nhà của Nhạc Thiên Linh, bài đăng đầu tiên đập vào mắt chính là bức ảnh cô đã đăng nửa năm trước.
Ngày đó nếu như không đông người như thế, vậy thì Cố Tầm có thể nhích gần tới đài quan sát, nhìn thấy cô thì chắc chắn có thể phát hiện ra điều gì đó, ít nhất câu chuyện sẽ không như bây giờ.
Cố Tầm cúi đầu nhìn tấm hình kia, thật lâu không nói gì. Đột nhiên ánh mắt anh khẽ đong đưa, hai ngón tay phóng hình ảnh to hơn.
Lúc ấy anh chỉ lo xem hình pháo bông và phương hướng để đoán cô ở giữa đám người, nhưng quên mất đám đông phía dưới. Mà giờ khắc này khi ánh mắt Cố Tầm tập trung, anh lại phát hiện bóng dáng của mình trong đám đông rậm rạp chằng chịt.
Chỉ dựa vào hình ảnh mơ hồ của gò má thì không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng bên cạnh người đó lại có một người đàn ông hơi mập mạp cũng trùng hợp đeo một cái balo màu đỏ sậm.
Đó là Lạc Đà mà… Cố Tầm lập tức chắc chắn người trong tấm ảnh chính là mình.
Nhưng anh không biết Nhạc Thiên Linh cố đăng tấm ảnh này hay là chỉ do trùng hợp thôi. Tiềm thức anh đã có câu trả lời, chỉ đợi chứng minh.
Lúc này, Dịch Hồng đột nhiên cầm máy tính bảng vẫy vẫy tay, “Cậu đứng đó làm gì thế? Đi họp thôi!”
Cố Tầm nhíu mày đi tới phòng họp.
Đây chỉ là một cuộc họp ngắn. Hơn ba mươi phút sau, mọi người đã đi ra hết, chỉ còn mình anh vẫn ngồi trong phòng.
Đủ loại phỏng đoán về tấm ảnh kia lại hiện lên trong đầu Cố Tầm, anh lấy điện thoại ra, lại mở trang cá nhân của Nhạc Thiên Linh. Nhưng anh không nhìn thấy tấm hình kia đâu nữa.
Cố Tầm ngồi thẳng lưng, load lại trang, vẫn không thấy. Cô đã xóa rồi sao?
Tâm trạng anh đột nhiên vỡ tan đến mức không có từ nào để diễn tả được thành lời.
Hành động này của cô không chỉ chứng minh người trong hình là anh, mà còn nói rõ ngay cả câu “năm mới vui vẻ” cũng là để nói với Cố Tầm.
Thế mà cô lại dứt khoát xóa đi?!