Tiêu Thời liếc đến thẻ của Giang Sơ Tinh, cười nói: “Cố lên, Tinh ca, chỉ là ôm công chúa thôi mà, đơn giản như đan rổ.”
Cố An cùng Tiêu Thời liếc nhau, trộm cười.
Vừa rồi Cố An đã đặc biệt dựa lưng vào ghế sô pha, trộm nhìn thẻ bài của Giang Sơ Tinh, cũng đã đoán trước được Hạ Hoài sẽ không trả lời.
Hai người đi đến trước phòng, một nam sinh bật đèn lên, ánh đèn lập tức tụ vào hai người trên sân khấu.
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh nhìn chàng trai đối diện rồi mím môi.
Cố An vội vàng thúc giục: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Tiêu Thời cũng phụ họa: “Nhanh lên, nhanh lên, dứt khoát chút đi!”
“Đừng sợ, đừng sợ, bọn này không quay video, cũng không kể ra ngoài đâu.”
Giang Sơ Tinh liếc nhìn bọn họ, trong lòng thầm nói, còn muốn quay video nữa hả, nhóm người này thật sự là thích xem náo nhiệt.
Đột nhiên, anh được nâng lên không trung, bị ôm chặt trong tay.
Quá đột ngột, không kịp phòng ngừa, Giang Sơ Tinh theo bản năng ôm lấy cổ Hạ Hoài, hơi trợn mắt nhìn cậu.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên cũng quay đầu nhìn sang.
Họ đều mặc áo ngắn tay, cách một lớp áo mỏng, khi ở gần nhau có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cả hai, rất có cảm giác hiện hữu mạnh mẽ.
Giang Sơ Tinh bị ánh mắt trần trụi kia nhìn chằm chằm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhịp tim nhảy lên hai cái.
Anh cảm thấy mình giống như một con mồi bị bắt lấy, chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy người Alpha, không thể động đậy.
Cánh tay Hạ Hoài ôm chặt lấy anh rất có cảm giác an toàn, có thể cảm nhận được những đường cơ rắn chắc hữu lực trên cánh tay Alpha quanh eo và chân anh.
Khi thân thể hạ xuống, Giang Sơ Tinh có chút bối rối, theo bản năng giật giật, đem cả người dán lên người Hạ Hoài.
Trong giây tiếp theo, anh nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên tai mình:
“Đừng nhúc nhích.”
Mặt Giang Sơ Tinh nóng bừng, suy nghĩ mông lung, trước khi hoàn hồn, Hạ Hoài đã ôm anh nhẹ nhàng làm xong mười cái squat, thậm chí đến hơi thở cũng không đổi sau khi kết thúc.
Tất cả mọi người đều la hét.
Cố An trêu chọc: “Thể lực Hoài ca không tồi nha.”
Giang Sơ Tinh mặt đỏ tai hồng được Hạ Hoài buông xuống, mơ màng trừng mắt nhìn Cố An một cái.
Cố An nhanh chóng ngoan ngoãn quay người lại: “Tới tới tới tiếp tục nào.”
Giang Sơ Tinh trở lại vị trí của mình, vành tai có chút đỏ, uống một ngụm bia lạnh trên bàn.
Cảm giác này thật kỳ lạ, Giang Sơ Tinh lại nhấp thêm một ngụm nữa.
Anh nghĩ, có lẽ do đây là lần đầu tiên được bế công chúa nên bản thân mới có chút khẩn trương như vậy.
Càng về sau, mọi người càng chơi càng thoáng, những câu hỏi được đặt ra càng ngày càng thái quá.
Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đều rút lui, mọi người cũng không cảm thấy thú vị nữa.
Cố An thấy có quá nhiều rượu, dựa trên nguyên tắc không được lãng phí thứ gì liền đưa ra một trò chơi: “Nào nào, chúng ta chơi trò đoán số uống rượu đê!”
Nói làm liền làm, Cố An tự nâng ly lên trước.
“Tới, chúc mừng hôm nay chúng ta thắng được trận đấu!”
Nói xong hắn liền ngửa đầu nốc cạn.
Ngoại trừ các cô gái, tất cả các chàng trai đều nâng ly uống hết, dưới tình huống như vậy ai mà không uống hết thì không xứng mặt đàn ông.
Để xử lý hết đám rượu kia, họ luôn có nhiều cách và nhiều lý do khác nhau.
Giang Sơ Tinh – người không có khả năng uống rượu, đã hoàn toàn bị bọn họ ồn ào chuốc say.
Khi ra khỏi KTV, mọi người đều không sao, dù gì thì họ cũng thường đến loại địa điểm này, chỉ có mình Giang Sơ Tinh là đi lại lắc lư, bước chân vô lực.
Hạ Hoài sợ anh ngã, liền đem anh gắt gao kẹp ở bên người.
“Hẹn gặp lại ngày mai, Hoài ca.” Cố An vẫy tay với hai người. Tiêu Thời lơ mơ đột nhiên nhớ tới cái gì: “Ngày mai tiết đầu buổi sáng là của lão Hứa. Lớp trưởng nói chúng ta đến muộn cũng không sao. Cậu ấy đã dặn trước với bảo vệ rồi đấy.”
Hạ Hoài ừ một tiếng, tùy tiện vẫy tay gọi một chiếc taxi ôm Giang Sơ Tinh lên xe.
Giang Sơ Tinh cơ hồ cả người đều rúc vào trong lồng ngực cậu. Sau khi lên xe, đầu anh vòng qua cổ Hạ Hoài lắc tới lắc lui, lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ.
Hạ Hoài cảm nhận được nhiệt độ thân thể anh, duỗi tay sờ sờ cổ, chậc một tiếng: “Không uống được mà còn uống nhiều như vậy.”
Giang Sơ Tinh thần chí không rõ, chỉ cảm thấy mình đang trôi trong biển sâu, vừa thoải mái vừa ấm áp, giống như có thể gột rửa hết thảy mọi thứ xấu xa, hết thảy đau đớn.
Hạ Hoài nhìn anh ngửi ngửi mùi vị của mình, cũng không ngăn cản, thậm chí còn nghiêng người để anh hấp thụ mùi hương một cách vô tư.
Khi về đến nhà, Giang Sơ Tinh ở trên người chính mình ngửi ngửi, ghét bỏ đến không chịu được, thì thầm trong miệng nói bản thân thật bốc mùi.
Hạ Hoài đứng ở hành lang thay giày, nghe được anh tự ghét bỏ mình, khóe môi nhếch lên: “Không có.”
Giang Sơ Tinh thoáng nhìn khóe miệng cậu: “Anh đi tắm rửa đây.”
Hạ Hoài thấy anh đi lên lầu vẫn bình thường, chắc hẳn đã tốt hơn rất nhiều.
Cậu cũng lên lầu, liền nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền ra.
Lần này Giang Sơ Tinh uống rượu xong trừ bỏ ở trên xe mơ mơ hồ hồ lúc ấy thì còn lại đều ổn, cũng không đòi sờ lông cậu hay gì.
Tưởng tượng đến lần trước anh muốn sờ cái đuôi cùng lỗ tai của mình thế nào, đuôi mắt Hạ Hoài liền cong cong.
Không bao lâu sau, Hạ Hoài thấy anh đi ra, sau đó Giang Sơ Tinh kéo dép lê trở về phòng.
Hạ Hoài đi theo sau lưng, vốn dĩ muốn giúp anh đắp chăn bông, nhưng lại phát hiện cả người anh đổ đầy mồ hôi.
Hẳn là hơi nóng của rượu còn chưa tan hết.
Cậu định tắm xong rồi mới vào đắp chăn cho anh sau, nhưng chờ đến khi Hạ Hoài ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy trong phòng mình có động tĩnh, nhìn sang phòng của Giang Sơ Tinh, chỉ còn một chiếc giường trống không.
Hạ Hoài mở cửa phòng, thấy Giang Sơ Tinh đang đứng trước tủ quần áo của cậu, đang ném từng cái quần áo ở bên trong lên giường.
Hạ Hoài ngơ ngác nhìn trong chốc lát, nhíu mày hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”
Giang Sơ Tinh thấy cậu đi vào, tai mèo trên đỉnh đầu run lên như ra-đa, lộ ra hàm răng mèo con, trông rất vui vẻ, hai mắt đều cong lên.
“Anh đang xây tổ.”
“Tổ?” Hạ Hoài không hiểu lắm.
Ngay sau đó, cậu liền hiểu xây tổ có nghĩa là gì.
Tất cả quần áo trong tủ đều được Giang Sơ Tinh dọn lên trên giường, Giang Sơ Tinh cẩn thận chất đống quần áo từng cái từng cái một, vây xung quanh thành một chiếc ổ mèo mềm mại thoải mái, cả người chui vào trong, ở trên quần áo của Hạ Hoài lăn qua lăn lại.
Như thể nhận được khoái cảm tột độ, cặp tai mèo trắng nõn trên đầu Giang Sơ Tinh dựng thẳng, cái đuôi đung đưa trong không khí vui vẻ lúc ẩn lúc hiện.
Hạ Hoài bật cười.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hành vi làm tổ của Omega.
Nhìn thấy Giang Sơ Tinh thỏa mãn mà lăn lộn trong cái ổ tràn đầy hơi thở của cậu, cảm giác bồn chồn không thể giải thích được khiến cho răng Hạ Hoài có chút ngứa ngáy.
Giang Sơ Tinh ngóc nửa cái đầu, đôi mắt hơi cong nhìn Hạ Hoài, bất mãn nói: “Mỗi lần đều là anh lây dính hương vị của em, chờ em đến kỳ mẫn cảm, em cũng sẽ muốn dính đầy mùi vị của anh.”
Hạ Hoài thấy anh là say thật, giọng nói mang theo chút ý cười như có như không: “Được, em cũng muốn dính đầy mùi vị của anh.”
Giang Sơ Tinh nghe thấy cậu nói vậy thì thập phần thỏa mãn.
“Điện thoại ở trên người em hả?” Giang Sơ Tinh một tay chống đầu, người ngoài thấy được cái động tác này cũng phải kêu lên vạn phần quyến rũ, nhưng mà bản nhân anh lại không hề phát hiện ra.
“Mau chụp lại cho anh. Anh muốn ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc này.” Giang Sơ Tinh ghé vào trên cái áo sơ mi của Hạ Hoài với vẻ mặt thoải mái.
Hạ Hoài giật giật khóe môi, nhịn không được nở nụ cười: “Anh chắc chứ?”
Cậu sợ Giang Sơ Tinh sau khi rượu tỉnh, sẽ phát điên khi nhìn thấy những bức ảnh này của mình.
“Chắc mà.” Giang Sơ Tinh thúc giục: “Nhanh lên.”
Hạ Hoài chỉ có thể bất lực rút điện thoại di động ra.
Giang Sơ tinh chống đầu bằng một tay, tay kia làm động tác Yeah.
Hạ Hoài thấy cái tư thế trung nhị như vậy không khỏi cong mắt cười, phun một câu: “Nhìn thật ngốc.”
Giang Sơ Tinh không quan tâm, thỏa mãn thay đổi tư thế của mình trong cái tổ quần áo của cậu.
Theo yêu cầu của người say, Hạ Hoài hỗ trợ anh chụp mấy chục bức.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hoài có nhiều ảnh của Giang Sơ Tinh trong điện thoại như vậy.
Nhưng một con ma men nhất định sẽ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, không nghĩ ra được hành động nào khác, ngây người ngồi ở trên giường hơn mười giây, tựa hồ vẫn đang suy nghĩ lung tung.
Hạ Hoài thấy anh không nhúc nhích, vừa định thu lại điện thoại, tai mèo trên đầu Giang Sơ Tinh đột nhiên run lên.
Giây tiếp theo, Hạ Hoài nhìn thấy Giang Sơ Tinh biến thành một con mèo trắng nhỏ.
Con mèo trắng meo meo meo meo với Hạ Hoài, thanh âm như sữa nói: “Ôm anh đi.”
Có lẽ là do phân hóa muộn, lúc đầu thì chưa rành biến thân, nhưng sau đó cũng dần dần thành thạo hơn, hiện tại đã có thể đơn giản nói chuyện một ít.
Hạ Hoài dùng ánh mắt phức tạp nhìn cục bông trắng kia.
Thấy cậu có vẻ không hiểu, mèo nhỏ trắng dùng móng vuốt lau mặt, lắc lắc cái đuôi, chủ động nhảy ra khỏi giường, duỗi móng vuốt kéo bộ đồ ngủ của Hạ Hoài.
“Meo meo, ôm anh.”
Hạ Hoài rũ mắt, khom lưng bế mèo trắng nhỏ lên, đưa tay vuốt ve cái đầu mềm mại dễ thương của mèo con.
Sau hơn một tháng, mèo con cũng dần dần trưởng thành, trên lông mao của Giang Sơ Tinh đã xuất hiện một số vạch trắng.
Đường nét còn trắng hơn cả lông mèo trên người anh, sợi lông tơ trắng mịn đến chói mắt, sờ tay vào cảm giác rất tuyệt vời.
Đuôi mắt anh cũng có hai sọc hoa văn như vậy, vừa mềm mại vừa khiến cho người ta cảm giác dụ hoặc.
Mèo trắng nhỏ thấy cậu cầm điện thoại không đàng hoàng, dùng bàn chân nhỏ vỗ nhẹ lên mặt Hạ Hoài, ra lệnh: “Giữ máy.”
Hạ Hoài nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Cậu không ngờ Giang Sơ Tinh sau khi trở thành mèo con tính tình lại biến lớn như vậy.
Cũng có thể là do say rượu.
Hạ Hoài ngoan ngoãn giơ máy ảnh lên.
Mèo trắng nhỏ dùng chân đặt trên thành camera trước, sau đó gối đầu lên mặt Hạ Hoài, ấn một cái chân nhỏ lên, thành công ghi lại khoảnh khắc này.
Nhìn thấy hàng loạt thao tác điêu luyện của anh, Hạ Hoài hoàn toàn bị anh chọc cười.
Quá đáng yêu.
Mèo trắng nhỏ thay đổi rất nhiều tư thế đặc biệt, chơi một mình một hồi chắc cũng đã chán, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hạ Hoài.
Có thể là bởi vì uống rượu, đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh càng thêm trong suốt.
Giang Sơ Tinh mềm mại meo meo một tiếng, đột nhiên nói: “Em cũng biến thân đi.”
Hạ Hoài xoa nhẹ cái đầu nhỏ của anh: “Được rồi, đừng náo loạn nữa.”
Mèo nhỏ trắng xù lông, đem móng vuốt đặt ở trên mặt của Hạ Hoài như đang uy hiếp, chỉ cần Hạ Hoài nói một lời từ chối nữa thì khuôn mặt đẹp trai kia sẽ khó lòng giữ được.
Hạ Hoài thật sự phục luôn.
Cậu biến thân thành báo đen, đôi tai báo lộ ra trên mái tóc ngắn thoáng run rẩy.
Loại vô duyên vô cớ dung túng này, kỳ thật chính Hạ Hoài cũng không dự đoán được hết.
Trong căn phòng nhỏ, xuất hiện hai vật nhỏ, một đen một trắng.
Con mèo nhỏ màu trắng vui vẻ cào vào đùi con báo hai cái, sau đó lay lay chân con báo, leo lên trên, thè lưỡi: “Đi lên giường.”
Hắc báo quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái, dùng đuôi bọc lấy thân thể anh rồi cúi đầu ngậm lấy nhảy lên giường.
Ngay sau khi mèo trắng nhỏ vừa đến trên giường liền nhảy nhót lung tung, cắn chăn lắc lắc.
Chờ nó hưng phấn xong, liền nằm trên giường thở hổn hển, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bá đạo nói với con báo: “Nằm đây này.”
Hình thể vật nhỏ so với hắc báo nhỏ hơn đến 3 lần, vậy mà lại có thể ở nơi đó dơ ngón chân ngẩng cao đầu chỉ huy.
Vật nhỏ bé như vậy báo đen mở miệng là có thể đem nó ăn sạch, nhưng người anh em báo đen này không những không ăn thịt mà còn ngoan ngoãn đi qua nằm xuống.
Muốn nghe lời bao nhiêu có nghe lời bấy nhiêu.
Sau khi báo đen nằm xuống, mèo trắng nhỏ vỗ vỗ đầu báo như khen thưởng, còn ở trên mặt báo liếm liếm, ngậm di động để lên trên gối đầu.
Nó đi vòng trước ngực con báo, sau đó thoải mái dễ chịu dựa vào nó, bắt chéo cẳng chân, để lộ ra cái bụng nhỏ, nhìn vào máy ảnh rồi dùng đuôi bấm nút chụp.
Nhìn thấy báo đen trong bức ảnh quá vô hồn không chút sinh động, nó lại bắt đầu suy nghĩ.
Đột nhiên, mèo nhỏ nhìn chằm chằm vào con báo, meo meo nói, “Liếm anh.”
Hắc báo: “………”
Có một lần thỏa hiệp, rồi sẽ có vô số lần thỏa hiệp tiếp theo.
Con báo đen liếm cái đầu đầy lông của mèo trắng nhỏ bằng chiếc lưỡi mềm mại không gai của mình.
Tách.
Trong bức ảnh, con báo thích ý mà híp mắt, ánh mắt lộ ra một tia ôn nhu dịu dàng. Còn mèo trắng nhỏ bị liếm đầu cũng vừa lúc nheo mắt lại.
Hắc báo thấy nó thoải mái đến run run lỗ tai, đầu lưỡi liền lướt qua đầu, cổ rồi lưng của mèo trắng nhỏ.
Cuối cùng, mèo trắng nhỏ còn rất phối hợp mở cái bụng của mình ra.
Lúc đầu, khi được báo đen liếm liếm, Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy ngứa ngáy, về sau bị liếm như thế liền dần dần buồn ngủ, nhắm mắt lại thoải mái mà hưởng thụ triệt để.
Sau khi liếm một vòng, mèo trắng nhỏ cũng dựa vào cằm báo đen cọ cọ, như phép lịch sự muốn đáp lễ, nó vươn lưỡi cũng giúp báo đen liếm liếm, còn cái đuôi trắng thì ngoáy qua ngoáy lại trên cổ báo đen.
Con báo phì ra một âm thanh dễ chịu.
Một lúc sau, mèo nhỏ trắng nõn thật sự đã rất mệt mỏi, ngọ nguậy cái đuôi rồi chui vào đống quần áo của Hạ Hoài, không nhúc nhích.
Báo đen nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của anh, ánh mắt bất giác lộ ra một chút tiếc nuối.
Nó run run lông mao trên người rồi biến trở về.
Hạ Hoài lấy điện thoại trên gối, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
Nhìn những bức tranh bên trong vừa ái muội, vừa ấm áp, vừa lưu luyến.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, cậu chỉ có thể xóa bỏ.
Ngón tay lướt lướt trên màn hình, Hạ Hoài đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc.
Cậu liền chuyển những bức ảnh này vào một album ẩn rồi đặt mật khẩu.
Hạ Hoài cầm di động ngồi xổm xuống, nhéo nhéo móng vuốt của Giang Sơ Tinh, buồn cười mà nhẹ giọng nói: “Hi vọng ngày mai anh sẽ không nhớ gì nữa.”
Mèo trắng nhỏ không biết có phải là nghe thấy được, hay do bị nhéo đến thoải mái, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nghiêng đầu liếm liếm ngón tay Hạ Hoài.
“Meo meo ~”
Hạ Hoài thuận thế đem nó bế lên, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, để nó nằm trên vai của mình.
Mèo trắng nhỏ rất hiểu chuyện ôm lấy cổ Hạ Hoài, dụi đầu vào cổ cậu, hết lần này đến lần khác thè lưỡi liếm láp trên da Hạ Hoài, cho đến khi nó ngủ say.
Hạ Hoài nhẹ vỗ lưng nó, nghiêng đầu hôn lên trán mèo trắng nhỏ.
Cậu cúi người, áp môi lên vành tai của con mèo, thanh âm khàn khàn mà từ tính: “Ca ca à, anh hư quá.”