“Tôi đã đích thân tới thì ông cảm thấy có còn chỗ nào cần suy nghĩ thêm không?”, chủ tịch Lưu cười lạnh hỏi.
Tần Phi hiểu ý của chủ tịch Lưu, hôm nay ông ta đến là vì muốn hủy bỏ hợp đồng, không cho nhà họ Tần bất kỳ cơ hội nào cả.
Anh ta bỗng chốc tức giận: “Chủ tịch Lưu, cứ coi như là muốn hủy hợp đồng, vậy cũng phải cho chúng tôi một lí do hợp lý chứ?”
“Thằng nhóc, tôi đang nói chuyện với ông của cậu, cậu có tư cách gì mà đòi lí do với tôi?”, chủ tịch Lưu khinh thường Tần Phi.
“Ông, ông có ý gì?”, Tần Phi tức giận đến đỏ mặt tía tai.
“Câm miệng!”
Cụ Tần quát một tiếng, lão ta đã hiểu, hôm nay, chủ tịch Lưu đã đến đây là không định cho nhà họ Tần bất cứ cơ hội nào.
“Con cháu nhà này đúng là chả ra gì.
Chẳng trách nhà họ Tần ngày càng sa sút”, chủ tịch Lưu cười khẩy nói.
Cụ Tần cười ngượng: “Chủ tịch Lưu, do cháu tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ông đừng tính toán với nó”.
“Chủ tịch Tần, nể tình quan hệ hợp tác bao nhiêu năm nay, tôi khuyên ông một câu, không phải ai ông cũng có thể đắc tội được đâu”, chủ tịch Lưu đột nhiên nói.
Cụ Tần trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ý của chủ tịch Lưu là nhà họ Tần tôi gặp nhiều phiền toái như thế này là vì đắc tội người ta?”
Chủ tịch Lưu đáp: “Ông đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả”.
Thấy phản ứng của chủ tịch Lưu, cụ Tần thấy sợ hãi.
Hôm qua lão ta đã nghi ngờ nhà họ Tần đắc tội người nào đó, những lời bóng gió của chủ tịch Lưu đã xác nhận điều lão ta nghi ngờ.
“Xin chủ tịch Lưu nể mặt nói cho tôi biết, rốt cuộc nhà họ Tần đã đắc tội ai?”, cụ Tần đột nhiên hơi khom lưng, thành khẩn nói.
Chủ tịch Lưu sững người, sau đó thở dài nói: “Ông Tần, không giấu gì ông, vừa rồi có người gọi cho tôi, bắt tôi hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tần, nếu không sẽ khiến tập đoàn Hồng Vận phá sản.
Vốn dĩ tôi còn cho rằng đó là trò đùa vớ vẩn nhưng người kia vừa cúp máy thì đã có mấy đối tác của tập đoàn Hồng Vận đơn phương chấm dứt hợp đồng”.
Nghe chủ tịch Lưu nói, vẻ mặt cụ Tần cứ như tro tàn.
Vừa rồi lão ta còn nghĩ Tần Phi đoạt được quà sính lễ nhà họ Tô tặng Tần Y, có thể giải quyết được khủng hoảng của nhà họ Tần rồi.
Nhưng lại không ngờ, còn chưa kịp giải quyết nguy cơ này thì rắc rối lớn hơn đã tới.
“Cảm ơn chủ tịch Lưu đã nói cho tôi biết!”, cụ Tần chắp tay nói.
Chủ tịch Lưu vừa rời đi không lâu, mấy đối tác còn lại cũng lần lượt đến hủy bỏ hợp đồng.
Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhà họ Tần mất đi toàn bộ đối tác làm ăn.
“Ông nội, rốt cuộc chúng ta đã đắc tội ai? Sao lại có năng lực lớn đến thế? Ngay cả tập đoàn Hồng Vận cũng bị ép đến mức phải hủy hợp đồng với chúng ta?”, Tần Phi tuyệt vọng nói.
Cụ Tần trầm mặc một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay phắt nhìn về phía Tần Phi.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã.
Tần Phi tỏ ra hoang mang không hiểu: “Ông nội, sao ông lại đánh cháu?”
“Lẽ nào anh còn không hiểu ra? Hôm đó, sau khi gặp cả nhà Tần Thanh Tâm ở khách sạn Vườn sao thì ngay ngày hôm sau, nhà máy của chúng ta bị niêm phong, ngân hàng đòi nợ”.
Cụ Tần tức giận: “Sáng nay anh mới đoạt sính lễ nhà họ Tô tặng đem về, tiếp đó tất cả các đối tác đều đến cửa hủy hợp đồng, bây giờ đã hiểu chưa?”
Tần Phi ngẩn ra.
Anh ta không ngốc, mà lại còn khá thông minh, nhanh chóng đã hiểu được ý của cụ Tần.
Tất cả đều như cụ Tần nói, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch: “Ông nội, lẽ nào tất cả những chuyện này đều do nhà họ Tô làm?”
“Anh dùng cái đầu mà nghĩ đi chứ! Nhà họ Tô vừa mắt Tần Y mới tặng sính lễ cho nó, anh lại dẫn người tới cướp về.
Anh nói thử xem, nhà họ Tô có bỏ qua cho chúng ta không?”, cụ Tần bỗng phát cáu.
Lão ta đổ tất cả tội lỗi lên đầu Tần Phi, nhưng không hề nghĩ lại chính lão là người cho phép Tần Phi đi cướp sính lễ.
Tần Phi cúi gằm đầu, hai tay siết chặt, trong lòng không cam tâm.
“Ông nội, cháu biết sai rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, trầm mặc một lúc lâu, Tần Phi mới ngẩng đầu lên, hai mắt vằn đỏ tia máu.
“Chuyện này do anh gây nên, thì chỉ có anh mới giải quyết được.
Anh đi tìm Tần Y, năn nỉ nó tới cầu xin nhà họ Tô giúp chúng ta.
Nhà họ Tô chịu bỏ qua chuyện lần này thì nhà họ Tần mới có hy vọng”, cụ Tần nói.
– —————————
.