“Ông chủ à, ngài đừng như vậy, nếu đồng nghiệp nhìn thấy về sau tôi biết sống sao? Mọi người đều nói tôi đi cửa sau để chiếm được vị trí này, ông chủ đừng làm khó tôi nữa mà.”
Ông chủ không buồn chớp mắt: “Em chính xác là đi cửa sau mà.”
“Ngài muốn bao dưỡng?”
Ông chủ: “Tôi chưa hề nói gì.”
Kiều Úy Nhiên không cần ông chủ đối diễn nữa, sân khấu này là của một mình cậu: “Bao dưỡng cũng không được, ngài đừng sỉ nhục người khác như vậy, đừng tưởng chỉ với mấy đồng tiền dơ bẩn ấy mà ngài muốn làm gì thì làm, tôi không phải loại người như ngài nghĩ đâu!”
Ông chủ lười đôi co, vươn tay kéo người ngồi lên đùi mình, anh đã quen với việc Kiều Úy Nhiên đột nhiên khùng điên như vậy: “Lát nữa ăn gì?”
“Huhuhu…” Kiều Úy Nhiên vẫn chưa thoát vai: “Giấy xác nhận thực tập của tôi vẫn nằm trong tay ngài, ngài muốn dựa vào nó để uy hiếp tôi đúng không?”
“Em không nói thì anh tự chọn nhé.” Ông chủ là người rất bản lĩnh, nhất quyết không chịu phối hợp.
Bàn tay Kiều Úy Nhiên không thành thật, thò ra sờ soạng cơ ngực ông chủ: “Ngài bắt tôi cùng ngài cái gì mà “văn phòng play” rồi “ba ngày hai đêm cùng ông chủ”, sau đó dùng mấy thứ đạo cụ nhỏ trên người tôi, bắt tôi trở thành tiểu sủng vật tuyệt đối phục tùng ngài đúng không?”
Ông chủ nắm cằm Kiều Úy Nhiên, lông mày nhíu chặt: “Em lại xem mấy thứ ba lăng nhăng gì đấy?”
“Anh đừng đổ oan cho em, em không hề xem, đấy là trước kia rồi! Bây giờ em làm gì có thời gian để xem đâu!” Ngày nào cũng bị lôi ra thực hành, căn bản không có thời gian để học lý thuyết nữa.
Kiều Úy Nhiên đang diễn đến nghiện, ông chủ mới khởi binh vấn tội cậu đã lập tức thoát vai, sợ bị đè ra tét mông.
Đàm Xung thật xấu xa, thương yêu chiều chuộng là một chuyện, lúc động thủ lại chẳng hề nương tay, có điều động một hồi lại thành vị trí khác.
Cậu ôm cổ Đàm Xung, cố gắng nịnh nọt một phen: “Anh mặc tây trang đẹp trai quá làm em muốn rụng trứng.”
Đàm Xung đã quen với chiêu trò của cậu, không phải chỉ một hai câu là có thể bỏ qua: “Đạo cụ nhỏ là cái gì?”
“Ai nha… anh làm gì???” Kiều Úy Nhiên chỉ biết mình không thể khai ra, bởi vì Đàm Xung sẽ làm thật.
“Hửm?” Đàm Xung dùng giọng điệu tổng tài bá đạo, không quên bóp mông Kiều Úy Nhiên một cái.
Kiều Úy Nhiên suýt thì nhảy dựng lên: “Em không chơi với anh đâu… Anh đừng mơ!”
Một Đàm Xung là đủ giày vò cậu rồi, còn đạo với cụ cái gì nữa.
“Em không chơi với anh chứ gì, vậy em chơi với ai?” Lại bắt đầu ngang ngược.
Kiều Úy Nhiên véo tai ông chủ: “Anh là đồ đáng ghét! Em đã nói em không phải loại người như vậy!”
“Vậy em vĩnh biệt giấy xác nhận thực tập của mình đi.”
Kiều Úy Nhiên kinh hãi: “Anh… lấy việc công báo thù riêng???”
“Chuẩn!”
Cái gì cơ, điệu bộ “đây là chuyện thường tình” này là sao?
Kiều Úy Nhiên đỏ mặt: “Trứng rung…”
Đàm Xung đã rút di động tra cứu, một huyện đồ chơi tình thú nhảy ra trên màn hình.
Kiều Úy Nhiên quả thực chưa từng dùng mấy món này, cậu cũng có chút hiếu kỳ ngó vào, chỉ trỏ mấy thứ, không sợ chết mà nói: “Hình như to hơn cả của anh.”
Đàm Xung thêm một full combo vào giỏ hàng, thanh toán xong xuôi mới quay sang tính sổ với Kiều Úy Nhiên: “Em vừa nói gì cơ?”
Kiều Úy Nhiên vừa nhát gan vừa không thể đấu lại Đàm Xung, chỉ được cái mạnh mồm, đến lúc bị Đàm Xung chất vấn lại run rẩy: “Em có nói gì đâu…”
“Cởi quần.” Đàm Xung đặt cậu ngồi lên ghế xoay, chính mình thì đứng lên.
Kiều Úy Nhiên ôm mông: “Anh định trừng phạt em sao?”
Đàm Xung lười giải thích, trực tiếp lật người lại, thò tay lột quần.
Đêm qua có chút kịch liệt, cái mông của Kiều Úy Nhiên vừa đỏ vừa sưng, Đàm Xung lấy thuốc mỡ trong ngăn kéo giúp cậu thoa lên.
“Đau không?” Đàm Xung ôm Kiều Úy Nhiên, âu yếm vỗ về.
“Anh không cần làm mã hậu pháo*, sung sướng rồi mới hỏi đến em.” Kiều Úy Nhiên bĩu môi oán trách.
*mã hậu pháo: chỉ hành động thừa thãi, không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Đàm Xung vùi đầu hôn lên gáy cậu: “Lần sau sẽ chú ý hơn.”