Ánh mắt Tần Việt đảo một vòng trên mặt Tri Nhạc, rồi chuyển sang người Thầm Trình.
Mặt Thẩm Trình vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn Tri Nhạc, không nói gì.
Bỗng nhiên Tri Nhạc lại nhớ tới cái gì đó, ánh mắt bất an, nói: “Xin lỗi, anh, hình như em lại, gây thêm phiền.” cậu nói tiếp: “À, không đúng, cũng không nên gọi anh.”
Tri Nhạc sờ chóp mũi, xấu hổ, cảm thấy có vẻ gọi anh là rất ngốc, bèn nói: “Sau này em sẽ sửa. Gọi, gọi là anh Thẩm Trình vậy.”
Thẩm Trình híp hai mắt lại, trong mắt thoáng hiện chút không vui.
Môi hắn giật giật, lại không nói gì, rời ánh mắt đi, chú ý tới một người nữa trong phòng, không khách khí mà ném một ánh mắt lạnh lùng qua.
Cuối cùng Tần Việt cũng ý thức được bản thân đến sai lúc, lập tức đứng dậy, giơ hai tay lên: “OK, tôi phải đi đây, không quấy rầy hai vị nữa.”
“Tri Nhạc, tôi có mở cửa hàng, ăn uống vui chơi đều có, về sau tới tìm tôi chơi nha.”
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, không biết nên trả lời thế nào.
“À. Vâng.” cuối cùng Tri Nhạc gật đầu, nói: “Cảm ơn. Tạm biệt.”
Tần Việt vẫy vẫy tay, tới vội mà đi cũng vội, nhanh chóng đi mất.
Trong phòng chỉ còn hai người là Tri Nhạc và Thẩm Trình, giống như ban sáng, nhưng bầu không khí lại khác với buổi sáng, Tri Nhạc chậm chạp nhận ra hình như Thẩm Trình có chút không vui.
Hai người vẫn đứng trong phòng tiếp khách loại nhỏ, một tay Thẩm Trình chống bên hông, tay kia nới lỏng cổ áo.
“Về sau đừng nói xin lỗi.” Thẩm Trình nói: “Chưa nói cậu gây phiền mà.”
Lời này đột nhiên khiến Tri Nhạc cái hiểu cái không.
Thẩm Trình lại nói: “Không cần nói bản thân ngốc nữa.”
Tri Nhạc: “…… Nhưng, em chính là đứa…” Tri Nhạc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Trình, theo trực giác nuốt chữ ngốc cuối cùng xuống, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Thẩm Trình đưa ly nước cho Tri Nhạc.
Vừa hay Tri Nhạc đang khát, bèn nhận ly uống mấy ngụm, Thẩm Trình cất bước về bàn làm việc, Tri Nhạc ôm ly nước đi theo phía sau hắn, đi một đoạn thì chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: “Thăng chức tăng lương, là chỉ, thăng chức và thêm tiền lương ạ?”
Thẩm Trình gật đầu.
“Mấy người nọ, năm nay không thể, thăng chức và thêm lương ạ?”
Thẩm Trình ngồi vào bàn, nhập lệnh vào máy tính, màn hình sáng lên, ừ một tiếng.
“…… Thật là thảm.” Tri Nhạc nói.
Thẩm Trình:……
Còn đi thương người khác.
“Chà, làm việc, thực sự không dễ dàng mà.” Tri Nhạc vô tri vô giác, hãy còn cảm thán: “Đúng không, anh Thẩm Trình.”
Thẩm Trình ngước mắt, nhìn Tri Nhạc chằm chằm.
Tri Nhạc:??
Thẩm Trình: “Gọi tôi là gì cơ?”
Tri Nhạc: “Anh Thẩm Trình đó.” Cậu nghĩ nghĩ, hình như hiểu ra, khó xử: “Thì, gọi anh trai, sẽ bị nói ấy.”
Thẩm Trình lạnh giọng: “Quan tâm đến người khác làm cái gì.”
Tri Nhạc gãi gãi mũi, thật ra cậu thì cậu không để ý lắm, nhưng nếu đã có người khác thì không tốt lắm, cậu nghiêm túc nghĩ, cuối cùng nói: “Về sau, khi có người, thì gọi anh là anh, khi ở nhà, thì gọi là anh trai, được không ạ?”*
*anh là ‘ca’, anh trai là ‘ca ca’, ca ca thì thân thiết “nũng nịu” hơn thì phải.
“Anh.” Tri Nhạc gọi một tiếng. Truyện Truyện Teen
Thẩm Trình không cố chấp nữa.
“Anh lại muốn bắt đầu làm việc ạ?”
Đáp án rõ ràng, hôm nay Thẩm Trình đã bị chậm tiến độ, buổi chiều phải đẩy nhanh tốc độ.
Tri Nhạc biết điều chuẩn bị rời đi, đi được hai bước thì chợt dừng lại, cậu quay trở về, dừng trước bàn Thẩm Trình, ơ một cái, mở to hai mắt nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình nhướng mày, không hiểu ý cậu.
“Vừa nãy anh, giận lắm, đúng không?” Vẻ mặt Tri Nhạc như phát hiện ra chuyện gì bất ngờ lắm: “Bời vì, người khác nói em ngốc, cho nên anh giận.”
Thẩm Trình chăm chú nhìn màn hình máy tính, tựa như không định hiểu lời Tri Nhạc nói.
“Em hiểu rồi.” Tri Nhạc như được thông não: “Anh trai có thể bắt nạt em, người khác, thì không được bắt nạt em.”
Thẩm Trình nghe vậy ngước mắt, chăm chú nhìn Tri Nhạc: “Tôi bắt nạt cậu lúc nào?”
“Lần trước ấy,” Tri Nhạc nghiêm túc đáp: “Anh bảo, em không phải đối tượng của anh, còn nói sẽ không thích em, sau này cũng sẽ không có khả năng ấy.”
Thẩm Trình mơ màng, giống như bị cạn lời, một lát sau mới nói: “Như thế tính là bắt nạt?”
“Vâng!” Tri Nhạc gật đầu thật mạnh.
Thẩm Trình khẽ nhấp môi mỏng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không phải sự thật sao? Hiện tại cậu cũng không phải đối tượng của tôi. Những lời đó, hiện tại cũng sẽ không thay đổi.”
“Ồ.” Tri Nhạc lại cười nói: “Không sao mà, hiện tại em, cũng không giận với anh, cũng không hề thấy đau lòng.”
Tri Nhạc cong mắt cười: “Tình cảm, có thể bồi dưỡng mà. Em sẽ cố gắng mà.”
Tri Nhạc đứng, Thẩm Trình ngồi, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, ngoài cửa sổ, dưới bầu trời xanh thăm thẳm, đàn chim bay lượn, Thẩm Trình có vô số lời phản bác, có thể hoàn toàn dập tắt sự lạc quan mù quáng của Tri Nhạc, để Tri Nhạc thu mấy “ý nghĩ xằng bậy” của cậu lại, cuối cùng lời Thẩm Trình nói ra lại là: “Cậu ngốc à?”
Tri Nhạc cười ha ha: “Thì em ngốc mà.”
Một người vừa nói với người khác về sau không cần nói mình ngốc nữa, một người vừa đồng ý sẽ không nói, bây giờ đều vi phạm lời đã đề ra, nhưng mà đoạn đối thoại này lại tràn đầy cảm giác bình thản và ấm áp.
Thẩm Trình nói: “Tôi nói cậu ngốc, cậu còn cười?”
Tri Nhạc: “Ha ha ha.”
Thẩm Trình: “Vì sao không tức giận?” Tựa như khi Tri Nhạc nghe được bốn người kia đàm tiếu, tuy miệng cậu nói không sao, không so đo, nhưng lúc ấy trong mắt cậu lại có vẻ ảm đạm ủ rũ.
Tri Nhạc nói: “Bởi vì em cảm thấy, anh nói em ngốc, không có ác ý. Nếu anh trai muốn, thì ngày nào cũng có thể gọi em, là đứa ngốc. Giống như, ông nội vậy. Hi hi.”
Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, nhìn hồi lâu, Tri Nhạc vẫn cứ cười, nụ cười kia đơn thuần, chân thật, không lẫn tạp chất, trong vắt rạng rỡ như ánh dương ngoài cửa sổ kia, Thẩm Trình nhẹ giọng nói: “Nhóc ngốc.”
“Ừm.” Tri Nhạc vô cùng vui vẻ đáp lại.