Chủ nhân bọn họ không phải sĩ tử. Là người vùng khác đến đây làm ăn ghé vô đây ăn có xảy ra xích mích rồi đánh nhau.
Chuyện xảy ra lúc tiểu nhân đi làm việc chủ nhân giao hôm qua. Về chưa kịp giải quyết thì chủ nhân tới.
Triệu Huy nhìn một vòng tay phải phất quạt nhẹ nói:
Bọn ta mở tiệm không có kẻ nào giám gây sự ở đây.
Các ngươi lại dám.
Mọi người nghe vậy xôn xao.
– Bạn ta nói Cửu Đỉnh quen tri huyện đấy.
– Đâu chỉ tri huyện giới quý tộc không thiếu đâu.
– Đám người này chắc mới tới nên không biết.
– Cửu Đỉnh nổi tiếng như vậy lại còn trụ vững ở đây không xảy ra bất trắc gì, người ngu cũng biết thế lực đằng sau thế nào.Cái gì mà mới tới không biết.
– Đúng không biết sống chết dám ở đây gây sự.
Một trong hai đám người kia nghe vậy nói:
Các vị lão bản. Là bọn họ gây sự trước bọn ta mới ta tay
Đám còn lại nhốn nháo:
Ngươi nói bậy. Các vị là bọn hắn gây sự trước bọn ta mới đáp trả. Chứ bọn ta gan to cũng không dám ở đây gây sự.
Đám kia nghe vậy quay qua chửi lại. Hai bên lại ồn ào.
Đúng lúc một đội quan binh đi vào khiến mọi người nói:
Quan binh tới.
– Quan binh tới rồi.
– Ở đây quan binh đi tuần liên tục để giữ trật tự nên đám người này tiêu rồi.
– Đúng thế. Dám ở đây gây sự.
Một vị quan binh chắc đội trưởng phất tay kêu:
Bắt hết đám kia lại mang về đại lao. Tội gây rối trật tự. Gây chuyện ảnh hưởng làm ăn của người khác.
Binh lính lao đến túm cả lũ ghìm cổ lôi đi.
Đám người kia kêu oan. Xin quan binh tha cho.
Cuối cùng cả quán cũng im lặng trở lại.
Vị trưởng binh lính quay qua đám Du Hoặc chắp tay chào rồi đi luôn.
Chuyện còn lại trong tiệm thì giao cho chủ quản.
Còn đám Du Hoặc thì đi ra sau nhà.
Sau tiệm mỗi quán đám Du Hoặc cho xây một căn nhà để mỗi khi tới xem sổ sách sẽ ở đây.
Du Hoặc kêu:
Lần sau gặp Hiên Nhiên tiểu thư phải kêu tiểu thư báo tri phủ làm cái bảng quy tắc huyện Mao Mân thật to để ở cổng thành.
Làm thêm bảng để ở xung quanh huyện.
Lam Hạ gật đầu.
Triệu Huy nói:
Làm là đúng. Năm nay thi cử.
Cuối năm sau đại hội đào huyện Mao Mân. Năm sau còn kỷ niệm 100 năm của huyện, khách sẽ đông chưa kể có người quyền quý đến. Phải trật tự không có thì loạn mất.
Du Hoặc kêu:
Nói tới đại hội đào nguyên huyện chúng ta.Với lượng khách đông như vậy rất thích hợp chúng ta quảng bá Cửu Đỉnh.
Lâm Hạ đồng ý với ý này:
Cuối năm sau đại hội mới mở. Chúng ta nếu có thể ta muốn mở thêm tiệm.
Triệu Huy đồng ý nói:
Đúng. Lần này mở phân dều các khu. Để khách ở chỗ nào huyện Mao Mân cũng sẽ được thưởng thức món ăn Cửu Đỉnh.
Du Hoặc: Đợi nhóm Hàn Á huynh tập hợp chúng ta sẽ ngồi bàn bạc vấn đề này
Triệu Huy và Lam Hạ đồng ý.
Hôm sau cả nhóm Hàn Á ngồi lại bàn về vấn đề này.
Quyết định: Mao mân có tổng cộng 12 khu.
Mà nhóm Hàn Á đã mở tiệm ở ba khu rồi.
Bây giờ mới đầu năm. Tính từ giờ tới cuối năm sau là hai năm. Cuối năm sau trước khi đại hội hoa đào tổ chức sẽ mở thêm 8 tiệm ở tám khu còn lại. Vậy là đủ 12 khu.
Đám Du Hoạc định mở vậy rồi tiến lên phủ mở tiếp. Nhưng muốn lên phủ làm ăn bình yên suôn sẻ thì phải có kế hoạch.
Trên phủ có Tri phủ còn đang ngồi mà nhóm Du Hoặc lên phủ trước sau gì cũng đụng mặt đám người của tri phủ này.
Nên phải lập kế hoạch trước.
Còn về tiệm ở huyện và tiệm ở phủ sẽ mở khác nhau.
Ở huyện nhóm Du Hoặc mở tất cả các khu nhưng lên phủ thì không mở nhiều như vây.
Nhóm Hàn Á bàn nhau mở ít nhưng phải to, hoành tránh, sang trọng.
Ngoài ra còn thêm một số món phụ ngoài chín món chính của tiệm.
Bàn bạc song mọi người viết thư gửi Thánh Vương. Thánh Vương đồng ý.
Ngoài ra Thánh Vương còn đưa xuống một bản danh sách những người có thể tiếp cận ở tri phủ.
Nhóm Hàn Á phải tìm cách tạo quan hệ trước khi mở tiệm trên phủ vậy mới đảm bảo mọi việc suôn sẻ được.
Còn làm thế nào để tiếp cận nhóm Hàn Á phải tìm cách.
Nhưng đám Du Hoặc chưa tìm cách ra thì ông trời đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Đến cả Du Hoặc và Lam Hạ còn khẳng định hai người bọn họ được trời phù hộ chắc luôn.