Buổi tối hai người về nhà cùng nhau, ông cụ đã chuẩn bị bữa tối hết sức phong phú để đợi sẵn.
Hứa Trúc Linh vừa vào đến phòng ăn đã nhìn thấy vị trí trước mỗi chỗ ngồi đều đặt một phần cơm và một phần canh.
Ngay lúc cô đang chuẩn bị ngồi xuống ghế, thì lại bị ông cụ cản lại.
“Vị trí đó là của thằng ba, con ngồi bên bố đi, bố muốn trò chuyện tâm sự với con một chút!”
“À vậy, dạ được.”
Vốn dĩ Hứa Trúc Linh cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông cụ, nhường vị trí bên cạnh mình cho Cố Thành Trung.
Bữa cơm gia đình ấm áp kết thúc, vừa ăn xong, ông cụ đã vội giục hai người nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi.
Hai người vừa vào phòng đóng cửa, lập tức trừng to hai mắt nhìn nhau.
“Cố Thành Trung, anh có cảm thấy lúc ăn cơm tối, hình như bố anh nói chuyện nhiều hơn lúc bình thường không?”
Cố Thành Trung gật đầu, trong lòng cũng thấy khó hiểu.
Từ trước đến nay, ông già này vẫn luôn là người rất đúng với câu: “Không dưng mà lại tốt bụng, chẳng phải lừa đảo thì cũng phường trộm cướp.”
Rốt cuộc trong lòng ông cụ đang tính toán điều gì thế nhỉ?
Hai người nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời, dứt khoát cũng mặc kệ cho rồi.
Hai người tắm rửa xong thì lên giường đi ngủ, bởi vì tối hôm qua cũng ngủ với nhau rồi, cho nên Hứa Trúc Linh cũng không có gì kiêng dè với anh.
Tay chân chạm vào nhau, cô cũng không để ý lắm.
Bàn tay nhỏ bé của cô lạnh như băng, chạm phải cơ thể người đàn ông mới phát hiện ra anh đang rất nóng.
“Anh nóng lắm à?” Cô hơi ngạc nhiên.
Cố Thành Trung cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng trong phòng có bật điều hòa không khí, gió lạnh thổi phà phà ngay thẳng người anh, nhưng anh vẫn cảm thấy khô nóng không chịu nổi. Cứ như trong cơ thể đang nhen nhóm một ngọn lửa nào đó, cơ bản là không thể dập tắt nó được.
Vừa rồi, ngay khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào cơ thể anh, trái tim trong lồng ngực của anh cũng hơi run rẩy.
“Sao mặt anh lại đỏ hồng thế, anh còn đổ mồ hôi nữa này, có khi nào anh bị bệnh rồi không?”
Cô vươn tay sờ lên trán anh, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cô hốt hoảng, vội vàng lục tung các ngăn tủ để tìm cái hòm thuốc nhỏ.
Cố Thành Trung là một người thông minh từng trải, đương nhiên anh biết mình không bị bệnh, mà đáng chết là có phản ứng sinh lý.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra, vì sao lúc ăn cơm ông già nhà anh lại tỏ ra ân cần như thế, thế mà ông cụ lại bỏ thuốc trong đồ ăn của anh!
“Không cần, tôi tắm nước lạnh một chốc là ổn thôi.”
Anh không dám nằm đây với Hứa Trúc Linh nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện xấu mất!