Nương theo ánh sáng từ cây đuốc, năm bóng dáng từ trong lùm cây đi ra, trừ bỏ giống cái nhỏ gầy được bọn họ ở trong, các giống đực trên người lưu không ít vết thương, vết máu đỏ tươi còn không có ngừng chảy, hẳn là bị thương chưa lâu.
Ốc Khắc dẫn đầu, thân hình y tương tự như Ba Tạp, trên trán có hổ văn rõ ràng, những giống đực khác thì hổ văn nhỏ hơn, hoặc không rõ ràng như Ốc Khắc, giống cái được Ốc Khắc bảo hộ trong lòng, hai gò má có hổ văn sinh trưởng, ấn ký độc đáo này chỉ có thú nhân của Hắc Hổ tộc mới có được.
“Bị tập kích, đáng hận nhất là chúng ta nhìn không rõ thứ công kích mình là gì? Mạc danh kì diệu mất đi năm vị tộc nhân.”
Ốc Khắc lớn tiếng nói xong, một bên chà lau vết máu bên cánh tay, tộc nhân Hắc Hổ tộc của y cũng không kém, trên người che kín các vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, miệng vết thương rất nhỏ, thập phần cân xứng, tựa như đều là nhất kích đắc thủ (một đòn thành công)
“Tiến vào xửa lý vết thương đi, là Hắc hổ tộc Ốc Khắc, Giản mau đưa thảo dược cầm máu.”
Ba Tạp quay đầu hướng vào động lớn tiếng phân phó, nghe thấy lời nói của Ba Tạp, Klose nhanh nhẹn đem da thú quấn quanh cao thấp trên người Trầm Lăng, đặc biệt là phần thân trên được chiếu cố vô cùng.
Ốc Nhĩ sợ hãi đánh giá mấy người trước mắt, khi ánh mắt rơi xuống người Bác Nhã,quang manh đi săn mạnh mẽ nổi lên, cúi đầu, nhẹ nhàng liếm môi, toát ra ánh mắt cơ khát, Ốc Khắc ở bên tự nhiên nhìn thấy Ốc Nhĩ phát ra ánh mắt đi săn, hơi hơi hiện lên một tia bất mãn, nhưng khi nhìn tới Ba tạp, lại lấp tức khôi phục.
“Nhĩ hảo! ta gọi là Ốc Nhĩ, ngươi tên là gì?”
Nhìn Ốc Nhĩ đi tới trước người, khóe miệng Bác Nhã gợi lên tươi cười trào phúng, ánh mắt của Ốc Nhĩ y rất quen thuộc, trước kia giống cái trong tộc đều thích dùng cái loại ánh mắt này mà theo dõi y, làm cho y phiền không thôi.
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn, mắt to mượt mà, bắt đầu khởi động hơi nước dụ dỗ, đôi môi hồng nhuận mở thành một độ cong mị nhân, gương mặt khả ái nghiêng nghiêng, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Bác Nhã
“Nga!”
Tùy ý ứng phí, liếc mắt một cái liền hướng phía trong động đi vào, nếu là trước kia y có lẽ sẽ đùa giỡn với tiểu lão hổ khả ái này, bất quá hiện tại y không muốn đem tinh lực của mình đặt lên kẻ dư thừa bên ngoài, thế nên y không có thấy được đáy mắt đang bắt đầu tính kế của Ốc Nhĩ.
Giống cái tự cho là đúng này, nghĩ bản thân mình thực sự là tinh quý, tất cả mọi người đều phải nịnh bợ y sao?
“Ngươi …”
Trợn to mắt, nhìn Bác Nhã không chút lưu luyến xoay người bước đi, Ốc Nhĩ trừng lớn ánh mắt, đáy mắt lẻn không dám tin, trong tộc có ai mà không đem y nâng lên cao cao mà phủng trong tay, làm đệ đệ tộc trưởng Hắc Hổ tộc, diện mạo cái gì cũng không kém.
Khi nào y phải chịu qua ủy khuất như vậy, con ngươi ngập hơi nước, sợ hãi nhìn về phía Ốc Khắc, nước mắt dâng lên chính là không dám nhỏ xuống. Nhìn các giống đực Hắc Hổ tộc xung quanh y tức giận nháy mắt tăng vọt, ngại đây là địa bàn của Dực Xà tộc, xoa tay trong khoảng thời gian ngắn không dám động thủ.
“Ba Tạp, y là ai vậy? Ốc Nhĩ chẳng qua chỉ có hảo ý hỏi tên y một chút, có tất yếu phải lạnh lùng như vậy sao?”
“Đệ đệ của ta – Bác Nhã, tính tình y vẫn luôn như vậy, Ốc Khắc không cần so đo.”
Ba Tạp làm bộ như không nghe thấy chất vẫn của Ốc Khắc, khinh thường liếc mắt nhìn Ốc Nhĩ, giống cái tuy nói trân quý, những Vũ Linh tộc bọn y còn chưa cần phải hướng tộc khác cúi đầu, huống chi Bác Nhã hiện tại còn có Trầm Lăng, giống cái không rụt rè như vậy, không đáng nhắc đến!
“Ngươi, Ốc Nhĩ đừng nóng giận, để đại ca giúp ngươi giáo huấn Bác Nhã một chút.”
“Đại ca, không liên quan tới Bác Nhã, là ta lắm miệng.”
Ốc Nhĩ cười khẽ, lôi kéo cánh tay Ốc Khắc làm nũng, tầm mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Bác Nhã, chỉ có giống đực cường hãn mà tuấn mỹ như vậy mới có khả năng xứng đôi với Ốc Nhĩ y, Bác Nhã phải không? Ta nhất định muốn ngươi.
Ốc Khắc nhìn đôi mắt kiên định của Ốc Nhĩ, toát ra ánh mắt tính kế, Vũ Linh tộc mấy năm nay càng ngày càng mạnh, Hắc Hổ tộc lại từ từ suy yếu không ít, nếu lần này có thể đem Ốc Nhĩ gả vào trong Vũ Linh tộc, hẳn là có thể có được không ít lợi ích, đối với Hắc Hổ tộc mà nói cũng không phải là một chuyện không tốt.
Mỗi người đều mang theo tư kế, từ từ đi vào trong động, thạch động nguyên bản rộng lớn, bởi vì cùng lúc có nhiều người tiến vào, mà trở lên có chút chật chội, Trầm Lăng dựa vào Bác Nhã, ăn thịt nướng Klose thay hắn chuẩn bị tốt, tùy ý đánh giá các thú nhân vừa đi vào.
Chống lại ánh mắt ghen tị của Ốc Nhĩ, Trầm Lăng im lặng co rút khóe mắt vài cái, bàn tay đầy mỡ ở bên hông Bác Nhã hung hăng véo một cái, vừa lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bác Nhã vặn vẹo.
Ốc Khắc vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy trong động có tới bốn giống cái, nhất thời chấn động, thầm than Vũ Linh tộc quả thực cường hãn, khi tầm mắt chạm đến Giản cùng Trầm Lăng, hầu kết mạnh mẽ trượt lên xuống, dùng sức nuốt nước miếng, những giống đực khác cũng không khác y là mấy. Bộ dáng háo sắc, làm người ta có chút không vui.
Thấy vậy, đám người Ba Tạp đều nhíu mày, có chút hối hận cho bọn Ốc Khắc vào, giống cái nhà mình bị mơ ước, này cũng chẳng phải là chuyện đáng tự hào gì. Bác Nhã nhanh chóng nhíu mi, hơi hơi di động đem thân mình Trầm Lăng giấu vào trong ngực, ngăn cách đám người Ốc Khắc nhòm ngó.
Ốc Nhĩ cắn chặt đôi môi, hung tợn nhìn Trầm Lăng, Bác Nhã là giống đực y nhìn trúng, như thế nào có thể có giống cái khác.
Ngón tay vặn vẹo, trong mắt toát lên ghen tị khó nén, nửa ngày sau, khóe miệng gợi lên tươi cười ngây thơ mà vô tội đi tới chỗ Bác Nhã cùng Trầm Lăng, bước đi sợ hãi, cử chỉ điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt khả ái làm cho người ta không đành lòng trách cứ.
Klose cùng Đan Dịch nhìn nhau, khinh thường coi Ốc Nhĩ, giống cái da mặt dày như vậy cũng chỉ có Hắc Hổ tộc mới có, ai chẳng biết giống cái Hắc Hổ tộc đều là sư tử cái, mạnh mẽ, khát máu, hơn nữa cực kì tàn nhẫn. Không có tộc nào nguyện ý cùng bọn họ thông hôn, làm bộ làm tịch khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Mọi người hảo! ta gọi là Ốc Nhĩ, Ốc Khắc là đại ca của ta, các ngươi cũng đi Dịch chương phải không?”
“Biết rõ còn cố hỏi, chúng ta không tham gia Dịch chương, thì đứng ở chỗ này làm gì?”
Đan Dịch châm chọc nhìn Ốc Nhĩ đang diễn trò, thực khi y không thấy động tác xé rách da thú của Ốc Nhĩ sao, địch ý đối với Trầm Lăng lớn như vậy, cho dù là ngốc tử cũng biết ý định của Ốc Nhĩ là gì? Nghĩ muốn Bác Nhã thực sự là mộng tưởng hão huyền, Bác Nhã nổi tiếng cầu kỳ, thật vất vả mới tìm được Trầm Lăng làm giống cái, mẫu sư tử này muốn làm gì, chặn ngang một bước, cũng không nhìn coi chính mình là cái dạng gì? Thiết!
“Ngươi, ta, này…”
“Như thế nào, chẳng lẽ ta nói sai rồi, cút ngay! Bác Nhã không có khả năng coi trọng ngươi, ngươi người này quái dị, còn vọng tưởng gả cho Bác Nhã, thật sự là mơ mộng hão huyền, hơn nữa Bác Nhã là thú nhân có giống cái rồi, ngươi mơ tưởng cũng vô dụng, đừng tới gần đây, chúng ta không chào đón ngươi.” Ghét bỏ xua xua tay, không chút nào che dấu thần sắc chán ghét trong mắt.
“Các ngươi có ý tứ gì?”
Bên kia, các giống đực Hắc Hổ tộc cũng không quen nhìn, gầm nhẹ lên. Âm thanh thật lớn, khiến Đan Dịch sợ tới mức lảo đảo, té ngã, không cẩn thận bị đập vào đầu, vết máu đỏ tươi, lập tức theo trán chảy xuống.
Vừa thấy Đan Dịch bị thương, Peter cùng Chris trong góc nháy mắt nhảy ra, Peter nhanh chóng ôm lấy Đan Dịch, gọi Giản qua cầm máu cho y, Chirs trực tiếp gầm nhẹ lại, sát ý lạnh lẽo không chút nào che dấu, những người khác trong Vũ Linh tộc cũng nhanh chóng vọt ra, đme giống cái bảo hộ sau người.
Ba Tạp trầm thấp nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Ốc Khắc, cùng Allen một trái một phải, trực tiếp đem Ốc Khắc vây ở giữa. Tùy thời đối với Ốc Khắc xuống tay, đối mặt với sát khí của đám người Ba Tạp, cái trán Ốc Khắc nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.
Sợ hãi nuốt nước miếng, xấu hổ xoa xoa tay, cười mỉa nói “Ba Tạp, ngươi xem Tạp Lợi không phải có ý dọa sợ giống cái kia, ngươi trước đừng kích động, ngươi cũng biết Dịch chương sắp tới, nếu Hắc Hổ tộc không có người nào xuất hiện trong Dịch chương, sự tình sợ rất khó giải thích.”
Ba Tạp nhìn Ốc Khắc vài lần, cuối cùng phất phất tay, ý bảo mọi người thả lỏng, Ốc Khắc nói đúng, nếu trong Dịch chương không có người nào của Hắc Hổ tộc xuất hiện, việc này chỉ có thể nói Hắc Hổ tộc gặp phải đại sự, Hắc Hổ tộc nói như thế nào cũng tính là một đại tộc, cá chết thì lưới rách, Vũ Linh tộc cũng không chịu nổi.
“Ốc Nhĩ, quay về.”
Ốc Khắc đối với mọi người cười ngây ngô, đem Ốc Nhĩ kéo về bên người, kia một khắc hạ mi mắt, phẫn nộ chợt lóe lên rồi biến mất, thân là tộc trưởng Hắc Hổ tộc, khi nào từng chịu qua bị người uy hiếp như vậy, Ba Tạp chuyện này còn chưa có xong đau, chờ tới lúc Dịch chương trao đổi, đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn. Mắt hổ bắt đầu suy tính kế sách tàn nhẫn, nhưng lúc ngẩng đầu trong nháy mắt lại biến mất hầu như không còn.
Trầm Lăng nhìn một màn này, khinh thường lau miệng, quả nhiên ở đâu có người ở đó có âm mưu, cho dù là dã thú đơn thuần, cũng đã có tâm cơ, Ốc Khắc này rõ ràng là đã nhớ thù đối với Vũ Linh tộc, chỉ sợ sau này rất khó sống chung.
Tìm một cơ hội loại bỏ mới tốt, đối với địch nhân Trầm Lăng chưa từng nương tay. Giống như nhận thấy Trầm Lăng thất thần, Bác Nhã ở khóe miệng Trầm Lăng hung hăng cắn một cái, phát tiết bất mãn ở đáy lòng.
“Họ là ai?”
Ghé sát vào tai Bác Nhã nhẹ giọng hỏi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn không bao giờ đánh mà không nắm chắc chiến thắng, đám người Ba Tạp chỉ sợ còn chưa nhận ra hắc tâm của Ốc Khắc
Bác Nhã khẽ cắn cái khuyên tai của Trầm Lăng, cười khẽ liếc nhìn Ốc Nhĩ, châm chọc nói “Lăng, không cần lo lắng, người Ốc Khắc như thế không đủ sợ hãi, Hắc Hổ tộc đã sớm không phải là hùng sư năm đó, bất quá chỉ là một lão hổ suy kiệt mà thôi.”
Y không phải Ba Tạp, điểm tâm cơ này của Ốc Khắc y như thế nào lại không nhận ra, bất quá có thể khiến Trầm Lăng mở miệng, y thực cao hứng, đây không phải tỏ ý Lăng cũng để ý tới y sao? Nghĩ tới đó, khóe miệng cong lên nụ cười ngây ngốc ngớ ngẩn, cười đến những người khác chẳng hiểu chuyện gì.
_________________
just liked…