“Thôi thôi, không trị đâu, cứ để vậy cũng không chết được,” bà liên tục xua tay, “Ngoài kia ta còn có một cửa tiệm, đâu thể cứ bỏ đó? Hơn nữa chữa trị phải cần một hai năm, vừa châm cứu vừa xoa bóp, còn thuốc uống rồi thuốc dán, nhà nào chịu nổi?”
Người ta chỉ chữa bệnh từ thiện, đâu thể bao luôn thuốc thang, phải bỏ tiền rồi.
Phùng Dũng sốt ruột đến độ dậm chân: “Mẹ đừng ngoan cố nữa, buổi tối đau đến mức lăn qua lộn lại ngủ không được là ai? Khó khăn lắm mới gặp được một đại phu chữa bệnh từ thiện, vậy mà mẹ còn không chịu thử, sau này muốn tìm chuyện tốt như vậy ở đâu!”
Nhưng Phùng đại nương vẫn không chịu nhả ra.
Phùng Dũng là anh chàng thô kệch miệng lưỡi vụng về, đâu thể nào thuyết phục được mẹ mình! Ngặt nỗi chuyện chữa bệnh không thể ép buộc, cuối cùng vùng vằng đi đến góc tường ngồi xổm xuống, ôm đầu hờn dỗi.
Thấy con trai tức giận, Phùng đại nương rõ ràng dao động, theo bản năng dịch một bước về phía bên đó, miệng hé mở nhưng rốt cuộc vẫn ngậm lại.
– – — Mình đã từng tuổi này, sao có thể liên lụy con trai?
Nhìn hành động của hai mẹ con, Hồng Văn không khỏi vừa cười vừa than: Cười vì hai người rõ ràng đều muốn tốt cho đối phương, khổ nỗi cả hai đều là những người ngoan cố, không những nói lời dứt khoát mà còn muốn chiến đấu nữa cơ.
Than vì quả nhiên ‘mẫu từ tử hiếu’, trong lòng mỗi người đều chỉ nghĩ cho đối phương.
‘Kẻ trong cuộc u mê, người bàng quan thì sáng’, chuyện này đấy à, đành phải để cho người ngoài hắn đây ra tay vậy.
Hồng Văn kéo băng ghế ngồi xuống trước mặt Phùng đại nương, nghiễm nhiên bày ra tư thế thương lượng việc nhà: “Dì à, theo cháu thấy, ý tưởng của dì quá sai lầm.”
Phùng đại nương vẫn rất kính trọng vị đại phu này, nghe vậy rụt rè chà xát tay: “Hồng đại phu, ta chỉ không muốn chữa trị, không được sao?”
Hồng Văn bật cười, kiên nhẫn thuyết phục: “Trước tiên chúng ta không bàn tới vấn đề này, chỉ xét đến ý kiến vừa rồi của dì. Nếu dì thiệt tình muốn tốt cho con trai, vậy nên điều trị mới đúng.”
Phùng đại nương bối rối không hiểu ra sao, lẩm bẩm: “Hắn đã hơn hai mươi còn chưa cưới nàng dâu, chẳng lẽ không cần dự bị sính lễ? Nếu ta nằm đó một hai năm, còn phải tiêu tiền chữa bệnh, khác gì moi rỗng của cải trong nhà? Đâu ai chịu gả con gái yêu quý cho một nhà nghèo mạt?”
“Dì nên nhìn xa hơn một chút, châm ngôn nói rất đúng, ‘Bỏ công mài dao thì chẻ củi nhanh hơn’ đấy ạ.” Hồng Văn nghiêm mặt phân tích, “Dì đã có sản nghiệp ở chỗ này, giống như gà đẻ trứng vàng, sao lại sợ sau này không thu tiền vào?
Phùng đại ca cường tráng tuấn tú lịch sự, lần này trở về còn được ban thưởng, dẫu lớn tuổi chút cũng không sao, sau này mời nhiều bà mối, tất nhiên có rất nhiều cô gái tốt đưa tới cửa, tương lai sinh cho dì cháu nội trắng trẻo mập mạp, một nhà đông vui hòa thuận, chẳng phải rất tốt?”
Con cả đến nay chưa cưới vợ chính là khối tâm bệnh lớn nhất của Phùng đại nương, lời này của Hồng Văn nghiễm nhiên chạm đến tim bà, chỉ tưởng tượng đến hình ảnh đó là đã vui không khép miệng được.
Sau đó nghe Hồng Văn chỉ ra: “Nếu dì cứng rắn không chịu trị liệu, vậy có thể kéo dài được bao lâu? Chẳng lẽ muốn con dâu vừa qua cửa phải lập tức hầu hạ bên giường bệnh? Đến lúc dì ngã bệnh, Phùng đại ca muốn kiến công lập nghiệp lại phải lo lắng thê nhi quả phụ ở nhà, sao huynh ấy có thể yên tâm?”
Vẻ vui mừng trên mặt Phùng đại nương lập tức đông cứng, cũng bắt đầu lo lắng.
Đúng vậy, xác thật không ổn.
“Nhưng nếu dì chịu kiên nhẫn một hai năm, trước tiên điều dưỡng thân thể cho tốt, chưa kể bản thân dì và Phùng đại ca đều dễ chịu, người bên ngoài còn thấy huynh ấy là người con có hiếu, tự nhiên càng nguyện ý kết thân. Sau đó cưới được con dâu về nhà, dì giúp đỡ chăm sóc cháu trai cháu gái bụ bẫm, qua mấy năm còn có chắt trai chắt gái đầy nhà, ố chà chà, thật náo nhiệt! Mỗi ngày vui vẻ sống đến bảy tám chục tuổi chẳng phải hạnh phúc biết bao nhiêu?”
Lời nói giản dị thẳng thắn, giọng điệu trong sáng và rõ ràng vô cùng kích thích lẫn mê hoặc, tức khắc dỗ Phùng đại nương chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
Đúng rồi đúng rồi, con dâu tuổi trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm, chắc chắn phải năn nỉ mình giúp đỡ trông bé con chứ còn gì?
Phùng Dũng nghe đến mức choáng váng.
Hắn không ngờ vị tiểu đại phu này không chỉ giỏi về y thuật mà còn có tài hùng biện như vậy!
E rằng chỉ bằng lời nói là có thể kêu người chết sống lại! 🎉
Nếu năm đó trước khi ra trận có vị này hô hào tăng cao sĩ khí thì không chừng thương vong sẽ giảm đi nhiều… 👍
Cơ hội hiếm có, Phùng Dũng nghe xong vội vàng chạy lại góp lời: “Đúng đấy, nếu mẹ không điều dưỡng cho khỏe, chưa nói đến cấp trên và đồng liêu sẽ chê con không hiếu thuận, ngay cả các cô nương tất nhiên cũng lo lắng mới vào cửa phải chăm sóc mẹ chồng bệnh hoạn. Nếu thật tới nông nỗi đó thì làm thế nào đây?”
Thật ra người trong thiên hạ ai lại không khát vọng có một thân thể khỏe mạnh? Hiện giờ nghe nhi tử và đại phu đều trình bày rõ ràng như vậy, Phùng đại nương quả thực không còn bướng bỉnh như lúc đầu.
Vẻ mặt bà hết cao hứng rồi lại ưu sầu, chỉ cảm thấy cả đời chưa bao giờ gặp phải vấn đề khó có thể lựa chọn đến vậy.
Ngắc ngứ một lúc lâu, Phùng đại nương ậm ừ: “Nhưng nếu ta nằm yên, chuyện buôn bán đằng trước phải tính thế nào?”
Thấy mẹ bắt đầu hòa hoãn, Phùng Dũng vui sướng sắp phát điên, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Đây có khó gì đâu? Dù sao cửa tiệm mở ngần ấy năm, mấy tiểu nhị đều đã quen việc, bí phương ở trong tay mẹ nên đâu sợ xảy ra rắc rối. Hiện giờ con giữ một công việc nhàn tản trong nha môn, mỗi ngày đi sớm về sớm, giúp đỡ trông chừng chút là được.”
Phùng đại nương cân nhắc, cảm thấy cũng có lý.
Huống hồ tưởng tượng đến thân thể khỏe mạnh và tương lai con cháu đầy nhà, bà không thể nào kìm lòng được nữa.
Sau khi xoa xoa đôi bàn tay thô ráp vài lần, Phùng đại nương ngập ngừng nói: “Hay là, hay là thử chút xem sao?”
Rốt cuộc mong được lời này, Phùng Dũng suýt nữa vỗ tay reo hò: “Cái gì mà thử chút xem sao? Vị đại phu này y thuật cao minh lắm, bảo đảm trị một cái là khỏi ngay!”
Hồng Văn được khích lệ đến nỗi cả người không được tự nhiên, liên tục tuôn ra lời khiêm tốn.