– Phá hay đập nát cả cái bệnh viện.
Vuốt mồ hôi trên trán, bác sĩ trưởng kia mới không đành lòng mà đồng ý. Hất tay bảo các y tá khác chuẩn bị dụng cụ, đẩy chiếc giường của cô vào phòng cấp cứu.
Mấy người kia muốn bước vào, nhưng bác sĩ ấy đóng sầm cửa lại với lý do, không phận sự cấm vào, làm ảnh hưởng đến bệnh nhân và bác sĩ.
Đội chiếc mũ làm việc và khẩu trang vào, bác sĩ trưởng tiến đến, nhìn cô đang cắn chặt môi đến bật máu, có chút chạnh lòng.
– Cô không muốn phá bỏ cái thai đúng không?
– Bác sĩ, làm ơn, đừng, đừng giết con tôi…
– Nhưng tôi phải làm gì đây. Tôi đang nắm giữ cuộc sống của cả bệnh viện này. Thứ lỗi cho tôi không thể.
– Ha, bác sĩ, tôi hiểu mà. Lỗi không phải của ông. Là lỗi của anh ta.
Cơn đau chợt ập đến khiến cô nhói đau, nhưng không thốt lên bất cứ tiếng nào khiến người chuẩn bị phá thai càng đau lòng hơn.
Tình mẫu tử rất thiêng liêng, nhưng thật sự xin lỗi, tôi đành phải làm việc ác.
Ngày hôm ấy, một giọt nước mắt mặn chát khẽ rơi trên gò má của cô…
…
– Thưa ngài, đang làm phẫu thuật phá bỏ cái thai.
– Lui ra đi.
Anh đặt sấp tài liệu xuống bàn, với tay lấy cốc cà phê đã nguội lạnh nhấp một ngụm, tựa lưng ra sau ghế khẽ thở dài.
Phụ lòng một người yêu mình như vậy là không đúng, nhưng anh không cho phép bản thân có một tia thương hại nào với cô.
Bởi vì…cô là con của kẻ thù.
Nếu mềm lòng, sẽ dễ dàng bị bắt điểm yếu, vậy nên anh luôn phải sắc lạnh, phải độc đoán, không thể đem sự thương hại cho bất cứ ai.
Sự hạnh phúc dành cho cô, chỉ đơn giản là vỏ bọc để anh tiến đến việc trả thù ngày càng nhanh. Nếu để trả thù cho gia đình mình, mọi chuyện anh đều có thể làm.
Mà cũng rất đơn giản. Vì cô rất dễ lừa gạt, rất dễ dãi.
Vậy mà sao, việc trả thù gần xong, mà trong lòng lại có chút không êm đềm như thế này? Và vừa có chút, không cam lòng.
Tiếng cửa đập sầm vào tường làm anh rời khỏi dòng suy nghĩ, nhíu mày nhìn tên thuộc hạ hớt hải chạy vào.
– Có lẽ phải chỉnh đốn lại tác phong làm việc chứ nhỉ?
– Nhưng thưa ngài, phu…phu nhân đang trong tình trạng nguy kịch.