Dường như nghe được lời khích lệ của hắn, Khải linh thảo lại một lần nữa chuyển động, tốc độ hội tụ điểm sáng ở trong tinh không trước mắt lần nữa trở nên nhanh chóng, không ngừng lan tràn về phía linh hồn Hỗn Độn vương thạch.
Sưu!
Rốt cuộc, một linh hồn hình người xuất hiện ở trước mặt của Nhiếp Vân.
Hai mắt linh hồn nhắm chặt lại, bình tĩnh lạnh nhạt, mỗi một tấc trên toàn thân đều giống như pho tượng hoàn mỹ nhất trên thế gian này, cho dù dùng ánh mắt rất cao của Nhiếp Vân thì cũng không nhìn ra được bất kỳ thiếu sót gì.
– Dung hợp!
Thấy linh hồn xuất hiện, điểm sáng cuối cùng cũng đãdung nhập vào trong thân thể, Nhiếp Vân cố nén kích động, hai tay nhẹ nhàng đẩy ra một cái.
Ông!
Linh hồn vừa mới hình thành lập tức dung hợp với thân thể hoàn mỹ trước đó vào một chỗ, cả hai kết hợp, không có một chút dư thừa nào, hoàn mỹ không tỳ vết.
Xem ra phán đoán của Nhiếp Đồng đã chính xác, cái gọi là vương giả Thiên Vị, đúng là không phải là hắn, mà là… Đạm Đài Lăng Nguyệt!
Chính là bởi vì là nàng cho nên mới có thể dung hợp hoàn mỹ như vậy, cũng không có chút bài xích nào.
– Nguyệt nhi…
Bàn tay chộp ra một trảo, tinh không vô tận biến mất, sắc mặt Nhiếp Vân có chút sốt ruột nhìn về phía thân thể hoàn mỹ đang nằm ở trên đài cao.
Ầm..
Thân thể hoàn mỹ khẽ động, hai ngón tay giật giật, ngay sau đó là một đôi mắt đen nhánh chậm rãi mở ra, trên mặt hiện lên vẻ mê man.
Đạm Đài Lăng Nguyệt… Đã tỉnh!
– Ta là ai? Đây là nơi nào?
Đạm Đài Lăng Nguyệt mở mắt ra, lại nhìn quanh bốn phía, trong mắt tràn ngập vẻ mê mang.
– Nguyệt nhi…
Thấy dáng vẻ này của nàng, Nhiếp Vân có chút đau lòng, lại vội vàng tiến lên.
– Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Thấy hắn đi tới, trên mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên vẻ cảnh giác.
– Ta là… Nhiếp Vân!
Thấy ánh mắt của đối phương Nhiếp Vân đã biết lúc này quả thực nàng đã không còn nhớ ra mình, trong lòng có chút khổ sở.
Mặc dù hắn đã sớm biết kết cục sẽ như thế này, thế nhưng tận mắt nhìn thấy, tim vẫn cảm thấy như bị đao cắt.
Người vì mình mà quên đi bản thân, cùng mình kháng địch, cho dù chết cũng không hối hận quả thực đã mất đi trí nhớ, hoàn toàn quên mất hắn.
– Nhiếp Vân?
Đạm Đài Lăng Nguyệt mở miệng nói lại cái tên này một lần, dường như một chút ấn tượng cũng không có. nàng không nhịn được lắc đầu một cái, lại hỏi:
– Vậy ta là ai?
– Nàng tên là Đạm Đài Lăng Nguyệt, là thê tử của ta!
Nhiếp Vân nói.
– Thê tử?
Đạm Đài Lăng Nguyệt sửng sốt một chút, ngay sau đó trên đôi mi thanh tú tràn ngập sát khí:
– Đăng đồ tử, muốn chiếm tiện nghi của ta sao?
– Chiếm tiện nghi của nàng?
Không nghĩ tới đối phương sẽ lại nói ra lời này, Nhiếp Vân có chút dở khóc dở cười.
Khó trách nàng lại nghĩ như vậy, mất đi trí nhớ, cái gì cũng không nhớ nổi. Mà lúc này lại có người trực tiếp hô lớn, nói là phu quân của nàng. Chuyện này vừa nghe đã cảm thấy muốn chiếm tiện nghi.
– Đây là những gì chúng ta trải qua, nàng có thể nhìn một chút!
Khẽ lắc đầu một cái, ngón tay của Nhiếp Vân búng một cái, một khối ngọc bài bay ra ngòai.
Biết rõ sau khiĐạm Đài Lăng Nguyệt tỉnh lại rất có thể sẽ mất đi trí nhớ, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Đem từng chuyện giữa mình và nàng ghi chép lại, trong đó bao gồm cả lúc mình ở Tà Nguyệt Chí tôn vực cố gắng vì nàng ra sao.
Tất cả đều là cảm tình chân thực của hắn ngưng tụ mà thành, ẩn chứa tâm huyết của hắn.