Đó chính là tình yêu!
Đạm Đài Lăng Nguyệt có thể vì tình yêu, vì cứu vớt thương sinh mà dâng hiến sinh mạng của mình. Như vậy hắn cũng có thể vì yêu mà phấn đấu quên mình. Cho dù là hy vọng có mong manh tới đâu, tiền đồ u tối tới đâu thì hắn cũng sẽ xông thẳng về phía trước, vĩnh viễn không lùi bước!
– Đây chính là chuyện mà ta cần làm, nếu như ngươi nguyện ý thì đi theo ta. Nếu như không muốn thì tiếp tục ở lại chỗ này, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi.
Nói xong chuyện của mình và Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân lẳng lặng nhìn về phía gốc Khải linh thảo trước mắt này.
Nếu như đối phương không muốn, cưỡng ép mang đi thì cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ngược lại sẽ còn vì vậy mà đi hại Đạm Đài Lăng Nguyệt! Nếu như xuất thủ mạt sát linh trí của đối phương, gốc dược liệu này cũng sẽ không có hiệu quả. Cho nên hắn cũng không muốn cưỡng cầu, cứ để cho đối phương tự mình lựa chọn.
Sưu!
Thanh âm vừa dứt, Khải linh thảo xoay tròn mấy vòng trên không trung, trong khi Nhiếp Vân đang cho là đối phương không đồng ý, hắn đang định rời đi thì đột nhiên toàn thân nóng lên, gốc dược liệu đã rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Linh của Khải linh thảo nghe được Nhiếp Vân nói, cũng không biết là cảm động vì tình yêu của hắn hay là bị sự vĩ đại của Đạm Đài Lăng Nguyệt thuyết phục mà nó bay tới. Nó không còn vẻ nghịch phản như trước nữa, mà lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay Nhiếp Vân, hết sức nhu hòa.
– Đa tạ!
Nhiếp Vân có chút cảm động.
Dược liệu đã đến trong tay hắn, như vậy đã nói rõ nó đã hoàn toàn thuần phục, bây giờ hắn có thể đi cứu Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại.
– Trước tiên ta sẽ mang ngươi đi tới một chỗ, đến lúc đó sẽ lại thả ngươi ra
Nhìn gốc dược liệu thông linh trước mắt, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười một tiếng. Tinh thần khẽ động một cái, thu nó vào trong Nạp Vật thế giới.
Uy lực của dược liệu này quả thực quá lớn, nếu như mang ra Tà Nguyệt Chí Tôn vực mà nói, tất sẽ dẫn tới khủng hoảng, cho nên trước tiên thu lại rồi nói sau.
Dược liệu tới tay, Nhiếp Vân cũng không ngừng lại, thân thể nhoáng một cái đã rời khỏi tiểu thế giới.
Vừa xuất hiện ở dược viên thì đã thấy đám người Bích Dao cung chủ thủ hộ ở bên ngoài, thấy hắn xuất hiện, trên mặt mọi người hiện lên vẻ vui mừng.
– Đa tạ ân tặng thuốc của Bích Dao cung chủ.
Nhiếp Vân ôm quyền nói.
– Chúa Tể khách khí rồi, nếu muốn cảm tạ thì cũng phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu như không phải có ngươi, sợ rằng đời này của ta sẽ không có cách nào gặp lại được hắn. Chỉ có thể mang theo tiếc nuối chôn suối suối vàng với mình mà thôi.
Bích Dao cung chủ vội nói.
– Đã như vậy thì không ai cần phải cảm tạ ai. Bây giờ ta sẽ cứu sống những dược liệu này.
Nguyên nhân làm cho dược viên uể oải đã bị hắn thu vào trong Nạp Vật thế giới, không có biện pháp làm ảnh hưởng tới những dược liệu này nữa. Cho nên muốn chữa trị cũng rất là đơn giản, ngón tay khẽ điểm một cái, dưới bầu trời lập tức tràn ngập nửa mưa ẩn chứa mộc sinh khí. Những dược liệu uể oải trước đó hấp thu những nước mưa này, tất cả đều chậm rãi ngẩng đầu lên, mặc dù cách lúc hoàn toàn khôi phục còn kém một đoạn. Bất quá nhìn dáng vẻ của bọn nó, dường như không bao lâu nữa sẽ thoát khỏi uể oải, lần nữa phát ra quang mang vốn có.
– Đa tạ Chúa Tể!
Thấy hắn diệu thủ hồi xuân như vậy, trong nháy mắt đã khiến cho nhiều dược liệu như vậy khôi phục, hai mắt Bích Dao cung chủ sáng lên, lần nữa cúi người tạ ơn.
– Không cần cám ơn ta, nếu như thực sự muốn tạ ơn thì cám ơn Vân Phi đi, nếu không phải có hắn, lúc ta tới đây còn không có cách nào tìm được nguyên nhân bệnh, vẫn còn đang tự mình mò mẫm.
Nhiếp Vân cũng không giành công một mình.