Dưới sự khuyên can liên tục của mọi người. Miêu Nghị nói:
– Đại ca, các người nêu đã không tin ta như vậy, không ngại cùng đi theo ta chứ. Ta nếu nháo sự, các người lập tức ngăn cản.
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút. Khấu Cần cau mày hỏi:
– Không phải là không tin ngươi. Nếu không phải gây chuyện lộn xộn, ngươi cần gì đi mời rượu tự tìm phiền phức thế chứ?
Miêu Nghị đáp:
– Ta chính là nhìn hắn thật cao hứng rồi, muốn qua cho hắn thêm chút mà thôi.
Hắn nói là nói thật, thiếu chút nữa giết chết hắn, còn có thể cao hứng ngất trời ở bên này uống rượu như thế, không thấy còn coi như thôi, đã thấy rồi muốn làm như không thấy có chút khó. Mà gia nhập Khấu gia là vì cái gì? Nếu như ngay cả gia nhập Khấu gia cũng còn phải bị điều uất ức này, đó không khỏi cũng quá xin lỗi bản thân mình rồi, cho nên muốn bỏ qua gì đó… Tốt nhất có thể khiến cho đối phương nháo sự.
Nhưng mà cái này là chuyện không có khả năng, Khấu Tranh cùng mọi người không thể để cho hắn chạy tới. Nếu như người của Khấu gia không có ở bên này thì thôi đi. Nếu họ đã có ở chỗ này còn để cho Miêu Nghị đi qua làm ra chuyện, quay về lại không đối đáp được với bên phía lão gia tử.
Khấu Tranh lại âm thầm truyền âm với Doanh Vô Mãn bên phía Doanh gia:
– Bảo con trai ngươi tránh một chút, quay đầu lại xảy ra chuyện đừng trách ta không báo.
Tứ đại Thiên vương rất công bình, ai cũng có ba con trai ba con gái. Ba con trai của Doanh Cửu Quang chia nhau gọi là Doanh Vô Mãn, Doanh Vô Khuyết, Doanh Vô Phi.
Doanh Vô Mãn chính là Doanh gia lão đại, nghe vậy quay đầu lại xem, vừa nhìn thấy người của Khấu gia ở bên đó ngăn lại Miêu Nghị, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Khấu Tranh, truyền âm cười lạnh:
– Dọa ta sợ ư? Khi nào Doanh gia ta sợ Khấu gia ngươi hay sao?
– Hù dọa ngươi hả?
Khấu Tranh hừ một tiếng, lười đôi co cùng hắn, quay đầu lại xoay người, giơ tay lên chụp lấy cổ tay của Miêu Nghị. Bất luận đến lý do cùn của Miêu Nghị trực tiếp kéo hắn trở về.
Tận mắt chứng kiến tình cảnh này, Doanh Vô Mãn hơi trầm xuống, Miêu Nghị hắn ngược lại không coi vào đâu, mấu chốt là thái độ của Khấu gia. Trả về hai vị trí Đô Thống đó mới là điều làm cho Doanh gia lo lắng nhất, tiếp theo sau này không biết Khấu gia muốn động thủ tử đệ nào của Doanh gia. Doanh gia có thể làm mùng một, Khấu gia có thể làm mười lăm, chưa chắc là đặc biệt nhằm vào Doanh Dương.
– Doanh Dương, con lui khỏi bữa tiệc, về phủ trước đi.
Cuối cùng Doanh Vô Mãn truyền âm một tiếng với con trai ở một bàn khác.
Nhìn Miêu Nghị đó có vẻ như để mắt tới Doanh Dương, hắn cũng không muốn Doanh Dương đụng phải Miêu Nghị, ngược lại không phải là sợ Miêu Nghị, mà là đúng lúc này nháo sự cho dù chiếm lý cũng là quét mặt mũi của Thiên đế, Thiên Hậu và Hạ Hầu gia. Theo lý thuyết người bình thường không dám nháo sự ở trường hợp này. Có thể Ngưu Hữu Đức tên kia thật sự không phải người bình thường. Điều này, nếu không phải Khấu gia vừa rồi ngăn cản, không làm được đã xảy ra chuyện rồi.
Hắn trực tiếp bảo Doanh Dương trở về là bởi vì hôm nay thời gian ở ngự viên còn dài, lo lắng Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào Doanh Dương không buông, quay đầu lại lại đụng phải Doanh Dương rồi. Ngày vui đại xá thiên hạ gây ra chuyện, ai cũng đừng suy nghĩ tốt hơn, dứt khoát lánh tên điên Miêu Nghị đó.
Trong thủ vệ trên bậc thang ngoài điện, có người trên cao nhìn xuống chú ý động tĩnh của người dự tiệc phía dưới, phản ứng bên phía Khấu gia rơi vào trong mắt họ, cũng nhanh chóng phản hồi đến trong tai của Thượng Quan Thanh.
Trong điện, giữa tiệc rượu, tứ đại Thiên Vương mượn lý do rửa tay lục tục đi vào trong thiền điện.
Thanh chủ ngồi cao ở trên liếc nhìn vị trí phía dưới trống chỗ. Thượng Quan Thanh hợp thời ở bên truyền âm, báo cho Thanh chủ biết động tĩnh bên ngoài.