Từ khi Chủ Thần cũ xuống đài, Trong Khoảnh Khắc không còn là một gian phòng khép kín tịch mịch.
Nhưng bên ngoài lại không có âm thanh truyền đến, thật giống như người nọ không ở đấy.
089 không để ý, dùng cái trán nhẹ nhàng chạm cửa, mang theo giọng cười trầm thấp dụ dỗ người không biết có đang đứng ở bên ngoài hay không: “Đừng khó chịu, anh yêu em.”
Bên ngoài vẫn yên tĩnh, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sụt sịt.
089 nói: “Anh đi đây, anh chờ em quay về ngôi nhà mới của chúng ta.”
Khi 089 sắp xoay người thì 023 đột nhiên lại gõ mạnh lên cửa.
Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng.
089 lại cười cười, cũng không mở cửa, chỉ trực tiếp đi thẳng về phía cánh cửa ánh sáng.
Khi đi ngang qua Trì Tiểu Trì, cậu hỏi 089: “Không mở cửa à?”
“Nếu thật sự muốn mở cửa thì cậu ấy sẽ gọi.” 089 nói, “Đây là ám hiệu của bọn tôi. Phòng làm việc của cậu ấy quá lớn, có lúc 023 lười đi lại nên dùng tiếng gõ để truyền đạt lời nói.”
089 chỉ chỉ ra phía sau, vẻ mặt phóng đãng nhưng lại hàm chứa sự dịu dàng mà bình thường khó gặp: “…Ba tiếng gõ ý là, em sẽ đến nhanh thôi.”
Trong tiếng gõ cửa của 023, 089 bước vào cánh cửa ánh sáng, thân hình hoàn toàn biến mất.
Trong khi đó thẩm phán của Tổng hệ thống đối với Chủ Thần cũng dần tiếp cận đến kết quả cuối cùng.
Toàn bộ tội danh của Chủ Thần được thành lập, đáng lý phải đưa về Chủ hệ thống để tiến hành tiêu hủy.
Nhưng Trì Tiểu Trì dâng lên một phong thư với Chủ hệ thống, ngày hôm sau lập tức có hồi âm, cho phép cậu toàn quyền xử lý vị Chủ Thần này.
Vì vậy, ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì mang theo Chủ Thần cũ đi đến ao trị giá nhiễu loạn trong không gian hệ thống.
Ao trị giá nhiễu loạn là cấm địa chỉ có cấp bậc Chủ Thần trở lên mới được mở ra.
Từ ngày nó được hình thành, ngay cả Chủ Thần 713 cũng không đặt chân đến nơi này dù một bước.
Đứng bên cạnh ao, Chủ Thần trong hình dạng con người đã mất đi tất cả sức mạnh, tóc tai ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch tựa ma quỷ, con ngươi đỏ ngầu.
Trì Tiểu Trì không để ý đến sắc mặt hận không thể giết chết cậu của 713, nói: “Có người từng nói với ông chưa? Tôi định dùng ao trị giá nhiễu loạn này để bù đắp sai lầm lúc trước ông từng phạm phải.”
Chủ Thần cười lạnh một tiếng, không hề tin Trì Tiểu Trì.
713 cũng không tin Trì Tiểu Trì sẽ cam lòng dùng ao trị giá nhiễu loạn sắp đầy này đi làm chuyện vô dụng như vậy.
Trì Tiểu Trì cũng không phủ định 713, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú đối phương.
Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt vốn trắng bệch của Chủ Thần lại biến thành màu nến vàng.
713 kinh hãi: “Cậu điên rồi?! Đây là trị giá nhiễu loạn của tôi, của tôi!”
Trì Tiểu Trì nói: “Sai rồi, hiện tại là của tôi. Tôi muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy.”
Đối với thần giữ cửa keo kiệt mà nói, việc lấy đi gia tài mà đối phương cất giấu nhiều năm, dùng vào việc mà đối phương cho rằng không có tí xíu giá trị thì còn đau đớn hơn cắt da cắt thịt gấp trăm ngàn lần.
Không để ý đến Chủ Thần gần như phát điên, liên tục nguyền rủa và nhục mạ mình, Trì Tiểu Trì đi vòng quanh ao vài bước.
Ao trị giá nhiễu loạn bị lấp đầy bốn phần năm, bên trong là những vật chất xám trắng mềm mại, tựa như sương như nước bồng bềnh trong một cái nồi sôi sùng sục cực lớn.
Sương mù vô hình mơ hồ hiện ra những đường viền rống giận giãy dụa của mặt người.
Trì Tiểu Trì thử nghiệm nhiệt độ, đem ngón tay trỏ ngâm vào trong ao.
Bên tai cậu lập tức vang lên những tiếng rít gào sắc nhọn, âm lượng đủ đâm chảy máu lỗ tai người thường.
May mà Trì Tiểu Trì có đủ kiên nhẫn.
Cậu hơi lim dim đôi mắt, nhẹ giọng nói gì đó đối với những luồng sương mù bám vào cánh tay cậu, đang muốn kéo cậu chìm vào trong ao.
Kỳ dị chính là âm thanh gào khóc ngày một yên tĩnh trở lại, sương mù như con trăn cũng chậm rãi thả ra cánh tay Trì Tiểu Trì.
Phủi xuống một chút sương mù còn quanh quẩn trên đầu ngón tay, Trì Tiểu Trì đứng dậy, ra lệnh cho mấy hệ thống áp giải Chủ Thần cũ.
“Khóa 713 lại, ngâm vào ao.”
“Cậu dám!” Chủ Thần trợn to hai mắt, nhưng chỉ có thể lộ ra bộ dáng tiều tụy phô trương, “Cậu dựa vào cái gì?!”
“Dựa vào việc tôi cần nó.” Trì Tiểu Trì vòng ra sau lưng 713, “Trước khi cái ao này dùng hết thì ông sẽ là khởi nguồn duy nhất của trị giá nhiễu loạn.”
Chủ Thần bị xích chưa kịp nói câu nào thì đã bị Trì Tiểu Trì đạp một cái từ sau lưng rơi xuống ao.
Vừa tiến vào ao, Chủ Thần cũ bị tâm tình tiêu cực của nhân loại thiêu đốt chẳng khác nào bị tạt axit, chỉ kịp cất lên tiếng thét chói tai, sau đó bị sương mù hình bàn tay nhấn vào trong ao.
Không ai có thể tưởng tượng cái bể chứa đựng những oan hồn tuyệt vọng này sẽ làm ra chuyện gì với kẻ cầm đầu này.
Mấy hệ thống nghe theo lệnh, kéo dây xích Chủ Thần cũ đến bên ao rồi khóa chặt ông ta vào trong ao.
Trì Tiểu Trì nhìn sương mù lúc chìm lúc nổi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nói: “Ông nên hy vọng tôi sớm kết thúc mớ hỗn loạn mà ông lưu lại. Nếu không, chỉ cần còn một oan hồn thì ông lại chịu dằn vặt thêm một chút.”
Phủi tay đi ra khỏi ao trị giá nhiễu loạn, Trì Tiểu Trì phát hiện một người đang đứng ngoài cửa.
Trì Tiểu Trì nhận ra đối phương.
Người này là trí tuệ thông minh thuộc về Chủ Thần 713, là một người trẻ tuổi có thân hình cao gầy, nhìn có chút ngờ nghệch.
Người này là do Chủ Thần cũ sáng tạo và đề bạt.
Không biết tại sao khi Chủ Thần bị thẩm vấn thì chỉ bảo trí tuệ nhân tạo dựa theo chỉ thị của ông mà làm việc, bản thân chưa từng làm sai chuyện gì, bởi vậy sau khi Tổng hệ thống thương thảo, quyết định không truy cứu trách nhiệm trí tuệ nhân tạo.
…Trí tuệ nhân tạo này có thể nói là một chút thiện ý hiếm hoi còn sót lại trong biển ác niệm vô hạn của Chủ Thần cũ.
Trì Tiểu Trì vừa bước ra, người nọ liền tự động đi theo Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh đứng bên cạnh hơi cau mày, có ý bảo hộ Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cũng không quá e ngại đối phương: “Cậu đến đây là tìm tôi hay tìm ông ấy?”
Trí tuệ nhân tạo đáp: “Tìm ngài, cũng là tìm ông ấy.”
Sau khi đi lại một lúc, Trì Tiểu Trì đã hiểu dụng ý của trí tuệ nhân tạo: “Tổng hệ thống không truy cứu trách nhiệm của cậu. Muốn đi đâu là quyền của cậu. Cậu nhất định muốn tiến vào nơi này à?”
“Ngoại trừ chỗ của chủ nhân thì tôi không biết nên đi nơi nào.” Trí tuệ nhân tạo nhìn vào vị trí ao, ánh mắt trong sáng: “…Chính là chỗ này.”
Trì Tiểu Trì không hé răng, ngược lại là một tên hệ thống lắm miệng do Chủ hệ thống phái đến, khuyên trí tuệ nhân tạo: “Cần gì phải vậy.”
Trí tuệ nhân tạo nói: “Tôi là xương sườn của chủ nhân. Xương sườn sẽ không phản bội chủ nhân.”
Trì Tiểu Trì nhìn chăm chú vào đối phương: “Ừm, vậy cậu đi đi.”
Cửa lớn lại được mở ra, một bóng người chậm rãi bước vào, dung nhập vào trong lớp sương mù cùng tiếng kêu gào thê thảm của Chủ Thần cũ.
Sự thống trị của Chủ Thần cũ từ đây vẽ xuống một dấu chấm tròn kết thúc.