Ngô Sở Úy mở tủ đựng tiền trên xe hàng ra, tiền cậu bán hàng cả ngày không cánh mà bay.
Trì Sính trực tiếp đem áo phông cởi ra, vắt khô nước, lau lau nước trên tóc Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm cơ ngực săn chắc của Trì Sính ánh mắt nhấp nháy.
“Nhìn cái gì hả?” Trì Sính búng một cái lên trán của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cười hì hì.”Không nhìn cái gì cả.”
Hai người lại lên xe, lần này là Trì Sính ở phía trước lái, Ngô Sở Úy đứng ở sau lưng anh. Hai cái tay đè lên đầu Trì Sính, thỉnh thoảng dùng ngón tay gẩy gẩy khuôn mặt góc cạnh của anh, lòng trống vắng bất an lại được lấp đầy vui vẻ an toàn.
Mặt trời chiếu, gió ẩm thổi, tóc và quần áo của hai người đi được nửa đường đã khô cong.
Cuối cùng, vẫn là đem xe lái đến nhà Quách Thành Vũ. (Không còn chỗ dung thân)
Sau đó Khương Tiểu Soái đem nước nóng cho hai người, đừng thấy họ bình thường hay đùa giỡn mà không được việc, những lúc cần cũng rất nghiêm túc. Phòng tắm phảng phất mùi đàn hương, bồn tắm là một thùng gỗ lớn, có chức năng tự mát xa. Trong nước có nhỏ vài giọt tinh dầu, có thể giảm bớt mệt nhọc, coi như là giúp Trì Sính tẩy trần.
Gần một tháng xa cách, lại lần nữa thân mật da thịt, tư vị cảm thụ đặc biệt không giống nhau.
Trì Sính dựa vào bên cạnh bồn tắm, một chân co lại, một chân duỗi thẳng, bộ lông phía dưới bồng bềnh hung hăng càng quấy cự long, đã hùng dũng oai vệ mà dựng thẳng lên.
Ngô Sở Úy tựa đầu vào vai anh, ánh mắt lười biếng lướt qua trên người của Trì Sính suy nghĩ một lúc, bình tĩnh chuyển tới trên mặt của anh.
Trì Sính nghiêng nhìn xuống dưới, thấy đầu Ngô Sở Úy nghiêng nghiêng, mắt to tròn nhìn anh chằm chằm. Trì Sính giả vờ trợn mắt hung dữ nhìn Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhe răng cười, cười đến mức làm cho Trì Sính nói không được gì.
Trì Sính hung hăng kéo một cái , đem Ngô Sở Úy kéo đến giữa hai chân, kéo đến trong lòng anh.
Ngô Sở Úy ngáp một cái, đầu miễn cưỡng ghim vào hõm vai của Trì Sính.
Trì Sính nghĩ điều hạnh phúc nhất trên thế giới này cũng chỉ là cùng cậu mãi như thế này.
“Đau đầu không?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói,”Một chút.”
Trong lòng Trì Sính không khỏi oán hận, bốn người này, thật sự chơi quá đáng. Thế là một tay nâng đầu Ngô Sở Úy, một tay xoa bóp cho cậu, lại tưới nước ấm lên, bị xua tan cái lạnh trên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy một bên hưởng thụ phục vụ của Trì Sính, một bên dùng đầu ngón tay gãi gãi lên rãnh ngực của Trì Sính, cuối cùng nhẹ nhàng cầm lấy dây chuyền lên nhìn thấy chiếc đồng xu anh làm. Lật nhẹ một cái, nhìn thấy được hai chữ,’ÚY ÚY’.
“Anh làm?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính ừ một tiếng.
“Ôi, thật đẹp!”
Ngô Sở Úy cười dùng miệng ngậm, híp ánh mắt buồn ngủ nhìn Trì Sính.
Ngực Trì Sính giống như nổi lên một mảng vì tim đập như muốn lao ra khỏi lồng ngực, hô hấp trong nháy mắt thay đổi nặng nề hơn, tay siết lấy gáy Ngô Sở Úy, hôn thật sâu xuống.
Lúc đầu Ngô Sở Úy còn nghẹn ngào mấy tiếng, sau đó dần dần không còn phát ra tiếng động.
Chờ Trì Sính từ ngoài miệng Ngô Sở Úy rời đi, Ngô Sở Úy đã ngủ say.
Trì Sính một người đàn ông cục cằn như vậy, lại có thể kiên nhẫn nhẹ nhàng cẩn thận gội đầu cho Ngô Sở Úy như thế, cũng coi như là hiếm thấy. Anh nhẹ nhàng lau khô nước trên tóc cho Ngô Sở Úy, tay lau lau xoa xoa mặt cho cậu kiểm tra nước có vào mắt mũi hay không. Khuôn mặt của Ngô Sở Úy lúc ngủ vẫn hiện lên vẻ thoải mái dễ chịu. Trong lòng Trì Sính lúc này không biết trào lên tư vị gì thật muốn đem Ngô Sở Úy nhào nặn mà đặt vào trong buồng tim mà yêu thương.
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, hơn nữa khi trước giấc ngủ không đủ, làm cho tinh thần Ngô Sở Úy hoàn toàn buông lỏng, ngủ lại ngủ đến tối tăm trời đất.
Buổi tối, Khương Tiểu Soái đẩy cửa mà vào, vừa mới muốn mở miệng nói, bị ánh mắt cảnh cáo của Trì Sính chặn lại.
Thấy Ngô Sở Úy đang ngủ, Khương Tiểu Soái trong nháy mắt hiểu ý, rón rén đóng cửa đi ra ngoài.
Giữa trưa ngày hôm sau, Khương Tiểu Soái lại lần nữa đẩy cửa mà vào, gặp phải tình cảnh như hôm qua.
Khương Tiểu Soái lại đi ra ngoài.
Chờ đến buổi tối, Khương Tiểu Soái lại nhìn thấy loại tình cảnh này, thực sự nhịn không được liền đi tới.
“Làm gì?” Trì Sính dùng ánh mắt đề phòng nhìn Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái đưa tay để gần mũi của Ngô Sở Uý cảm nhận hơi thở đều đều của cậu ta, sâu kín nói,”Tôi xem cậu ta còn sống không! ! !”
Lời vô ích, ôm vào trong ngực ấm áp, có thể là chết hay sao?
Khương Tiểu Soái sau khi ra ngoài, Quách Thành Vũ hỏi,”Thế nào? Còn chưa tỉnh hả?”
“Đúng vậy!”
Quách Thành Vũ nói,”Trì Sính cũng phải ăn mà!”
Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng,”Anh ta còn không chịu buông tay kìa! Ngồi xuống động chạm một cái cũng không cho, cứ như thế mà ôm…… Tôi khinh!, không được, không thể được, không chịu nổi, quá phiến tình, quá thể hiện!.”
Quách Thành Vũ cũng không nói gì, trực tiếp vào phòng bếp bưng một mâm cơm, đưa vào phòng ngủ cho Trì Sính. ( Gian tình.. )
Trước khi đi, còn xem thường Trì Sính một câu.
“Cậu thật sự là ông nội của tôi mà!!!!!”
Khoan, cậu ta là ông nội, thế cái người cậu ta ôm trong lòng là gì?
Đáp: Là tổ tông.
Buổi sáng ngày thứ hôm sau nữa, Uông Thạc đến.
Lớn tiếng ở cầu thang hỏi,”Hai người bọn họ đâu? Về rồi sao?”
“Suỵt!!” Khương Tiểu Soái hạ giọng nhắc nhở Uông Thạc,”Nhỏ giọng một chút, vẫn còn đang ngủ.”
“Cũng đã mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ?”
Khương Tiểu Soái đem tình huống cụ thể kể cho Uông Thạc nghe.
Uông Thạc nghe xong ngực chấn động, không cần phải nói chính là đố kị mà còn chính là không nhìn nổi, ngay lập tức liền phun ra một câu,”Tôi khinh! Có thể quái đản như thế hay sao? Tôi cũng không tin tôi ngay lập tức ầm ĩ, xem có thể làm gì hả?”
Nói xong, không sợ chết mà chạy đến cửa phòng Trì Sính hát hò, không chỉ có hát lớn tiếng, hơn nữa còn chạy uỳnh uỳnh.
Ngô Sở Úy đặc biệt khó chịu ở trong lòng Trì Sính hừ hừ hai tiếng.
Trì Sính nhẹ nhàng đặt cậu đến trên giường, mở cửa đi ra ngoài.
Uông Thạc hát đang vui vẻ, cái gáy bị một bàn tay to bóp chặt như gọng kìm siết lại.
“Có phải cậu muốn ăn đòn hả?”
Ngô Sở Úy ở trong phòng nghe được tiếng tức giận của Trì Sính, khóe miệng nhếch lên nụ cười giảo hoạt âm hiểm vô cùng.