Mặc Cảnh Kỳ nhẫn nhịn, để cho lồng ngực nhuận khí một chút mới nói: “Nàng và Mặc Tu Nghiêu từ nhỏ đã tình nghĩa thắm thiết, chỉ cần nàng lên làm Hoàng thái hậu rồi đi cầu Mặc Tu Nghiêu, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nàng chỉ cần dạy dỗ Lục hoàng tử thật tốt thì tương lai hắn tất nhiên sẽ hiếu thuận với nàng, cũng sẽ đối xử tử tế với Hoa gia.”
Hoàng hậu không khỏi cười khổ, lắc đầu thở dài nói: “Nói hồi lâu, thì ra đây mới là mấu chốt. Hoàng thượng, người nói như vậy…chỉ sợ ngài chưa từng hiểu rõ Định Vương đi? Nô tì đã từng nói với người, Định Vương phủ sẽ không mưu đồ bất chính nhưng ngài không tin. Hôm nay nô tì nói cho ngài biết, Định Vương phủ sẽ không buông tha ý đồ báo thù, nói vậy ngài không tin sao? Hay Hoàng thượng thấy mấy năm nay ĐịnhVương không có động tĩnh liền biểu thị hắn không chấp nhất mối thù này? Thù giết cha…không đôị trời chung. Chỉ sợ Nhiếp chính Vương tiền nhiệm có sống lại thì cũng không thể khuyên nhủ Định Vương. Những năm này hắn không động, chỉ đại biểu hắn có thể nhẫn. Hắn càng nhẫn thì càng thể hiện…hắn càng hận ngài.”
Cuối cùng quay đầu lại nhìn Mặc Cảnh Kỳ một chút, Hoàng hậu nói: “Nếu như Hoàng thượng không còn gì để nói thì nô tì xin cáo lui trước. Đúng rồi, Liễu Quý phi còn ở ngoài cửa cầu kiến.” Nói xong cũng không nhìn Mặc Cảnh Kỳ còn muốn nói thêm điều gì mà xoay người rời đi. Trong đôi mắt bình tĩnh không có chút nào bi thương chỉ còn nhàn nhạt tiếc nuối. Tiếc nuối mười mấy năm vợ chồng, đến cuối cùng hắn vẫn muốn lợi dụng nàng.
Sau lưng, khóe mắt Mặc Cảnh Kỳ nhìn bóng người màu vàng sáng không chút lưu luyến rời đi, trong mắt phức tạp vô cùng. Qua hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được đau xót trong ngực nôn ra một búng máu.
Ngoài cửa, thấy Hoàng hậu đi ra, mọi người liền vội vàng tiến lên. Hoàng hậu nhàn nhạt nói: “Thân thể Hoàng thượng hơi khó chịu, Đức phi, Hiền phi hai người ở trước cửa tạ ơn rồi trở về đi.”
Đức phi và Hiền phi đều một năm cũng không thấy mặt Hoàng đế được một hai lần, những năm này sớm đã quen, cũng không mấy thất vọng. Nghe lời hoàng hậu ở cửa dập đầu quỳ tạ ơn hoàng ân, liền đi theo Hoàng hậu cùng nhau về. Ngược lại Liễu Quý phi nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt hồi lâu mới phẩy tay áo bỏ đi.
Tin tức trong cung cũng rất nhanh truyền ra bên ngoài, thời điểm Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang thương lượng liệu có đi bái kiến Đại trưởng công chúa, thì Trác Tĩnh liền tiến vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Ly khiêu mi hỏi.
Trác Tĩnh cung kính nói: “Mới vừa nhận được tin tức, Mặc Cảnh Kỳ phóng xuất Hoàng hậu, sau đó sắc phong Chu tần làm Đức phi, Trịnh Chiêu viện làm Hiền phi.”
Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, dựa vào ghế thản nhiên nói: “Xem ra Mặc Cảnh Kỳ sắp chết.” Diệp Ly và Trác Tĩnh không khỏi đều nhìn hắn, Diệp Ly hỏi: “ Lời này là thế nào?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Mặc Cảnh Kỳ muốn an bài hậu sự, dĩ nhiên là sắp chết.” Trác Tĩnh không hiểu, “Nhưng Mặc Cảnh Kỳ không phải đã sắc phong con trai Liễu Quý phi làm Thái tử rồi sao? An bài hậu sự thì có liên quan gì đến Hoàng hậu và Chu Trịnh nhị phi?”
Mặc Tu Nghiêu vỗ tay cười nói: “Mặc Cảnh Kỳ người này bệnh đa nghi rất nặng, hơn nữa có thù tất báo. Mấy ngày nay Lê Vương và Liễu gia tranh đấu, sao hắn có thể không nhìn trong mắt. Hơn nữa thêm chuyện Liễu Quý phi hôm nay…Mặc Cảnh Kỳ tuyệt đối không truyền ngôi vị hoàng đế cho Thái tử. Không muốn truyền cho Thái tử, cũng không muốn truyền cho Mặc Cảnh Lê, như vậy đương nhiên hắn muốn tìm một người thừa kế khác.”
Trác Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Trịnh Chiêu viện sở sinh Lục Hoàng tử.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, cười nói: “Còn có một nguyên nhân. Mặc Cảnh Kỳ đã biết Bản vương bây giờ đang ở trong kinh thành. Hắn cũng biết Bản vương cùng hoàng hậu và Hoa quốc công giao tình không nhỏ, nể mặt Hoa lão quốc công và Hoàng hậu, nói không chừng Bản vương sẽ bỏ qua chuyện trước đây, thậm chí giải quyết chuyện trước mắt.” Diệp Ly hỏi: “Vậy chàng sẽ làm thế à?”
“Hắn nghĩ cũng thật hay. Hắn vẫn thật cho rằng Bản vương là bồ tát thiện tâm không dính khói lửa sao?”
Đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Bản vương cũng nên vào cung đi gặp hắn ta một lần, vạn nhất chậm trễ lại không gặp được.”
Diệp Ly cũng đứng lên theo nói: “Cùng đi.”
Trong Lê Vương phủ cũng nhận được tin tức này, nghe thuộc hạ bẩm báo tin tức, Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, “Vị hoàng huynh này của Bản vương thật đúng là không vừa mà. Chỉ một lát mà hắn đã làm ra nhiều chuyện giày vò ta như vậy.” Công chúa Tê Hà tựa bên người Mặc Cảnh Lê hỏi: “Vương gia có tính toán gì?” Mặc Cảnh Lê nhíu mắt, lạnh lùng nói: “Vào cung, Bản vương muốn đi gặp mẫu hậu.”
Bên ngoài tẩm điện, Thái hậu ngưng trọng đi tới, thị vệ trông cửa đương nhiên không dám ngăn trở, vội vàng lui qua một bên cung kính mời Thái hậu vào trong.
Thái hậu đi vào liền thấy Mặc Cảnh Kỳ nằm mê man trên giường, tấm chăn trước ngực còn nhuộm một bãi máu, liền vội vàng tiến lên kêu: “Hoàng nhi…Hoàng nhi, con thấy thế nào?” Chỉ chốc lát sau, Mặc Cảnh Kỳ từ từ mở mắt, nhìn Thái hậu cười nhạt nói: “Mẫu hậu cuối cùng người cũng tới rồi.” Không biết tại sao trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, liền chuyển mắt qua nơi khác không dám nhìn thẳng vào hắn. Mặc Cảnh Kỳ cũng không thèm để ý, cười nhạt ôn hòa trước đây chưa hề có, Thái hậu nhìn ở trong mắt mà thấy thầm kinh hãi. Nhìn vết máu trước người Mặc Cảnh Kỳ, Thái hậu đứng dậy cả giận nói: “ Những cẩu nô tài hầu hạ chạy đi nơi nào rồi? Sao chăn mềm trên người Hoàng thượng lại không đổi?”
“Quên đi, mẫu hậu. Là Trẫm muốn an tĩnh một lát, mới để cho bọn họ lui xuống.” Mặc Cảnh Kỳ bĩnh tĩnh ngắt lời Thái hậu.
Trong khoảng thời gian ngắn Thái hậu hơi lúng túng, lần nữa ngồi xuống nhìn Mặc Cảnh Kỳ đau lòng nói: “Hoàng nhi, nơi nào còn khó chịu? Mau nói cho ai gia…” Mặc Cảnh Kỳ nói: “Không có gì, nhi thần vẫn chờ mẫu hậu tới, nhi thần có một số việc muốn phó thác mẫu hậu, kính xin mẫu hậu nể tình tâm nguyện cuối cùng của nhi thần mà thành toàn cho nhi thần.”
Rốt cuộc vẫn là mẹ con, nghe được lời này làm sao Thái hậu nhịn được, sớm đã lão lệ tung hoành. Nắm tay Mặc Cảnh Kỳ liên tiếp nói: “Hoàng nhi, con có lời gì muốn nói với ai gia thì cứ nói đi, ai gia nhất định sẽ làm cho con. Hoàng nhi số khổ của ta …” Mặc Cảnh Kỳ nói: “Sau khi nhi thần qua đời, ấu chúa lên ngôi trong triều khó tránh khỏi có chút không thuận. Hiện nay Cảnh Lê quyền cao chức trọng, lời hoàng huynh ta đây hắn nghe không lọt, cho dù có nghe lọt đi nữa thì cũng vô ích. Chỉ cầu mẫu hậu nể mặt tân hoàng là tôn nhi của người mà quan tâm nó…”
Lời còn chưa nói hết, Thái hậu đã ngừng lại khóc thút thít, ngắt lời Mặc Cảnh Kỳ nói: “Hồ nháo, con thật sự muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai Liễu tiện nhân kia sao? Con có biết bọn chúng làm ra chuyện gì hay không? Mặc Tu Nghiêu mới hồi kinh, nàng ta liền ba ba chạy đi bái tế tổ tiên Định Vương phủ. Chuyện bái tế này nàng ta là tần phi hậu cung sao có thể quyết định? Nàng ta bái tế tổ tiên người nào? Lại còn ở trên đường mời Định Vương uống trà ôn chuyện, căn bản là mất hết mặt mũi hoàng gia ta. Nữ nhân như vậy, nữ nhân như vậy, nếu Hoàng thượng thực sự truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai nàng, có thể tưởng tượng được sau này sẽ như thế nào đi? Sao nàng ta có thể tận tâm phụ tá tân hoàng, chỉ sợ sớm đã đi lấy lòng Mặc Tu Nghiêu. Hoàng thượng…con thật hồ đồ …”
“Mẫu hậu…” Mặc Cảnh Kỳ tự giễu cười cười, thở dốc một hơi mới ngắt lời Thái hậu..hỏi: “ Mẫu hậu có ý gì?”
Thái hậu do dự một chút, mới nói: “ Hoàng nhi, đây đều là số mệnh…Cảnh Lê cũng là đứa bé ngoan. Hiện nay hắn đã là Nhiếp chính vương, con cũng biết tình huống bên Tây Lăng kia. Nếu thật sự biến thành như vậy chẳng phải là phá hư tình cảm chú cháu bọn hắn sao? Cuối cùng có một ngày họa từ trong nhà mà ra. Đã như vậy, chẳng…Chẳng bằng truyền ngôi vị hoàng đế cho Cảnh Lê, tương lai có thế nào thì ai gia cũng sẽ liều chết che chở cho nhóm tôn nhi.”
“Mẫu hậu!.” Mặc Cảnh Kỳ cáu kỉnh kêu lên, hung hăng trợn to hai mắt nói: “Mẫu hậu! Người rốt cuộc có biết hay không bộ dáng Trẫm hiện nay chính là do Mặc Cảnh Lê làm hại?”
“Hoàng nhi….”Thái hậu cau mày nhìn Mặc Cảnh Kỳ, đương nhiên bà biết, bà cũng hận con út làm việc ác độc hạ thủ không lưu tình. Nhưng mà chuyện đã vậy, bà đã mất đi một đứa con trai, chẳng lẽ còn muốn mất đi một đứa khác sao? Lựa chọn này mọi người đều tốt. Nếu thật sự ép Cảnh Lê khởi binh thì đến lúc đó triều đình mới lập ấu chúa sao có thể ngăn trụ?
“Ha hả…” Ngước mắt nhìn thái hậu đang cau mày nhìn mình, Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên cất tiếng cười to. Nhưng mà tiếng cười kia càng giống như tiếng nức nở thống khổ mà thê lương. Cười đủ rồi, Mặc Cảnh Kỳ mới ngẩng đầu lên, chỉ vào Thái hậu nói: “Mẫu hậu…Người đúng là mẫu hậu tốt của Trẫm…Ha ha..”
Nhìn bộ dáng này của con trai, Thái hậu cũng gạt lệ theo: “Hoàng nhi, con không nên trách mẫu hậu, mẫu hậu cũng là vạn bất đắc dĩ.”
“Hắn cho lợi ích gì?” Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên hỏi.
Thái hậu sửng sốt, sắc mặt nhất thời có chút khó coi. Chống lại ánh mắt như đèn cầy của Mặc Cảnh Kỳ, mọi thứ vừa rồi càng giống như một vở kịch khó coi. Mặc Cảnh Kỳ gật đầu nói: “Trẫm hiểu, ha hả…Trẫm không có được thì các ngươi ai cũng đừng mong có được! Cút ra ngoài!.”
“Hoàng nhi, con…”
“Cút!.”