Đạo diễn Trịnh vội vàng bảo biên kịch sửa theo đề nghị của Ngôn Lạc Hi, nhưng nếu vậy thì cần dựng phim trường và tìm kiếm đạo cụ thích hợp vì thế chỉ có thể dời đến ba ngày sau mới tiếp tục quay, hai người trở lại phòng hóa trang tẩy trang.
“A, không biết bò lên giường bao lần để đổi được vai diễn này, khó trách nói gì đạo diễn Trịnh nghe nấy”.
Tiếu Tiểu Tiểu trào phúng nói, ngày đó thử vai Trịnh Học Thành rõ ràng rất hài lòng với diễn xuất của cô ta, tưởng rằng vai nữ chính cô ta nắm chắc, nào đâu giữa đường xuất hiện một Ngôn Lạc Hi cướp mất vai, đã vậy cả quá trình quay phim mỗi ngày được đối diện cùng Tuấn Hi, nghĩ mà tức muốn chết.
Ngôn Lạc Hi cau mày nói:”Cô Tiếu, ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì đừng nói bậy”
“Cô có như vậy không, bản thân cô tự biết. Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, Khanh Tuấn Hi là bạn trai của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới”
Tiếu Tiểu Tiểu tràn đầy ganh ghét, thực tế cô ta không quá tức giận vì chuyện mất vai mà vì Tuấn Hi gần đây thường xuyên mất tập trung, thời gian quay phim còn rất dài, lâu ngày càng bất an trong lòng.
“Không có khả năng”. Ngôn Lạc Hi lấy bông tẩy trang phớt lờ lời buộc tội của Tiếu Tiểu Tiểu.
Cô không thể nào đi thích một đứa trẻ kiêu ngạo như Khanh Tuấn Hi, chỉ Tiếu Tiểu Tiểu coi anh ta là báu vật.
Tiếu Tiểu Tiểu vì thái độ khinh thường của cô không kiềm được tức giận:”Ngôn Lạc Hi, tôi sẽ dùng kỹ năng diễn xuất của mình để đánh bại cô khiến cô phải xấu hổ.”
Ngôn Lạc Hi tẩy trang vài lần, diễn xuất của Tiếu Tiểu Tiểu quả thật không tệ, nhưng muốn ưu tú đến mức khiến cô tự ti mặc cảm, ngay cả Lê Trang Trang cũng không làm được, cô dựa vào cái gì?
Chờ Ngôn Lạc Hi thay đồ rời khỏi phòng trang điểm, Tiếu Tiểu Tiểu mới kịp phản ứng bị cô xem thường tức muốn chết, nhìn bàn trang điểm của Ngôn Lạc Hi, đáy mắt hiện lên một tia sáng ác độc.
Ngôn Lạc Hi muốn đua xe với tôi phải không? Vậy tôi để cô, một đi không trở lại!
Khi nhìn thấy Ngôn Lạc Hi bước ta từ phòng trang điểm, Cố Thiển tức tốc đi tới khoác áo cho cô, nhìn đôi má đỏ bừng của cô, cảm thấy buồn bực:”Tiếu Tiểu Tiểu quá đáng, ra tay mạnh như vậy”
Ngôn Lạc Hi mặc áo khoác, cầm túi xách cùng Cố Thiển bước ra khỏi trường quay: “Con đường danh vọng của Tiêu Tiểu Tiểu cũng giống như của Khanh Tuấn Hi quá dễ dàng có được, vô tư là chuyện bình thường, đừng lo lắng.”
“Nhưng chị lại bị như thế này, Thất ca còn không đau lòng chết”
” Không sao, lát nữa lên xe bôi kem nền lên là được. Chiều nay cũng không còn việc gì, em cũng trở về Mặc gia sớm đi”
Ngôn Lạc Hi nói, trước đó nghe Lệ Dạ Kỳ nói qua Mặc Bắc Trần đã đồng ý cho Cố Thiển sống bên ngoài, một tuần phải về Mặc gia một lần.
Cố Thiển cụo mắt nói:”Không cần sớm như vậy, lát nữa về cũng được. Chị Lạc Hi, bây giờ chị muốn đi đâu? Em đi cùng chị”
“Chị đang định đến chỗ Điền Điền thảo luận vài vấn đề, sắp tới có thế rất bận, em không cần đi theo chị đâu”
“Không sao, em rất ổn”
Ngôn Lạc Hi thấy cô kiên trì, cũng không nói thêm gì gật đầu, nói: “Vậy được rồi”
Hai người đi ra khỏi đại học Đế Đô, ngoài cửa đỗ một chiếc xe màu đen biển số nền trắng, xe rất khiêm tốn, nhưng sau khi quen biết Lệ đại thần, cô đã biết biển số xe này rất “trâu bò”
Cửa xe phía sau bị người từ bên trong đẩy ra, một vị quý phu nhân tao nhã từ trong xe đi ra, “Lạc Lạc, quay xong rồi? Vậy mẹ tới vừa đúng lúc”
Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt tươi cười Tiết Thục Dĩnh, cơ hồ mỗi lần gặp mặt bà đều mang theo nụ cười hòa ái dễ gần, làm người ta cảm thấy rất thân thiết, tự nhiên mà vậy hô: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ gọi điện thoại cho Tiểu Thất bảo chở con về Lệ gia, nó toàn kêu bận, mẹ đành tự mình tới đây đón con dâu đi gặp Tiểu Thất”
Tiết Thục Dĩnh trìu mến ôm cánh tay Ngôn Lạc Hi, cách bà cười thực sự rất sảng khoái.
Ngôn Lạc Hi:”…..”