Đường Hạc Niên liếc nhìn Khấu Lăng Hư trầm mặc im lặng, khẽ thở dài:
– Cô gia, sự lo lắng của ngài lão nô có thể hiểu được, thế nhưng trong nhà bày ra lớn như vậy. Phương diện cần phải bận tâm rất nhiều, quan trọng hơn là nhân thủ không có khả năng một mực vây chuyển quanh Quỷ Thị, hi vọng ngài có thể hiểu rõ. Miêu Nghị:
– Đường thúc, ta cũng không muốn gây chuyện, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Từ khi bước chân vào Thiên Nhai kinh doanh Chính Khí Tạp Hóa Phô, tình cảnh của ta cho tới bây giờ cũng chưa có chân chính an toàn qua khi nào, vẫn là nguy cơ tứ phía như vậy. Ta không sợ, cũng sớm đã quen rồi. Sở dĩ ta dám giết máu chảy thành sông ở Thiên Nhai, sở dĩ ta dám dẫn nửa chi Hổ Kỳ đánh bại trăm vạn tinh nhuệ của Dậu Đinh Vực! Trong mắt của ta, không có đạo lý điều kiện tốt không có nhịn nhục mà có, mà đều là đánh mà có! Về phần phương diện nhân thủ. Đường thúc, ta trấn giữ nhiều năm ở Thiên Nhai, trong điều kiện nguy cơ tứ phía vì để cầu tự bảo, không có khả năng không làm chút chuẩn bị, dưới tình huống trên tay nắm giữ một lượng lớn quyền mua bán cửa hàng, không tránh khỏi cần phải làm quen vài bằng hữu. Mà không ít thủ hạ tâm phúc đã bị ta hoặc sáng hoặc tối đẩy lên Vị trí Đại thống lĩnh ở các nơi của Thiên Nhai. Có những con đường khống chế béo bở như thế, sở dĩ bằng hữu tam giáo cửu lưu của ta cũng không ít. Ta tự tin vẫn có thể tìm được một ít nhân thủ hỗ trợ. Năm đó lúc không có chỗ dựa nào, ta còn không sợ, giờ này có trong nhà ủng hộ, ta lại càng không sợ!
Đường Hạc Niên trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, thì ra người này từ khi ở Thiên Nhai làm đại thông lĩnh là đã phát triêm thê lực của mình rồi.
Khấu Tranh đồng dạng ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Khấu Lăng Hư hơi hơi nhắm mắt, thản nhiên nói:
– Nói cụ thể thì ngươi cụ thể chuẩn bị hạ thủ thế nào
Miêu Nghị nói:
– Nghĩa phụ, trước đó con một mực bị ép múp ở bên trong tổng trấn phủ, đối với tình huống cứ điểm mấy nhà đó tại Quỷ Thị không biết gì cả.
Bây giờ nói cụ thể làm sao thì hãy còn hơi sớm. những chuyện mưu tính sâu xa con cũng làm không được. Con hơn nữa có thói quen xem tình huống mà định, cho nên muốn thỉnh cầu nghĩa phụ cho có quyền tự chủ nhất định.
Khấu Lăng Hư mí mắt cụp xuống, ngữ điệu hơi lộ ra vẻ u u sâu kín.
– Ngươi cảm thấy Khấu gia hạn chế sự tự do của ngươi?
Miêu Nghị chắp tay nói:
– Nghĩa phụ hiểu lầm rồi, con chỉ là hi vọng nghĩa phụ có thể cho con quyền lâm cơ quyết đoán.
Đây là tệ đoan gia nhập Khấu gia, mọi chuyện đều phải xin chỉ thị của Khấu gia, rất nhiều chuyện hắn căn bản không có biện pháp đi làm, tự do thân thể có thể nói bị hạn chế chết. Trước đó vài ngày, Đường Hạc Niên tìm hắn nói chuyện một lần xong, hắn suy nghĩ rất nhiều, ngoại trừ vợ chồng xa cách lâu gặp lại hơn cả tân hôn, mỗi ngày quần thảo Vân Tri Thu chết đi sống lại ra, vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, không nói hoàn toàn thoát khỏi Khấu gia, ít nhất cũng phải nghĩ biện pháp tranh thủ được một chút dư địa, nếu không tiếp tục như vậy nữa không phải là biện pháp.
Thiên Hậu cό thai, hắn cảm thấy có thể là một cơ hội, bất luận có thể thành hay không, quyểt đoán quyét định thử một lần. Khấu Lăng Hư không vì thế mà động, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói:
– Ngươi đã là một phần tử của Khấu gia, mọi chuyện đều yêu cầu ngươi báo lên là bởi vì rất nhiều chuyện rút giây sẽ động rừng, mà ngươi ở phía dưới đây không rõ tình huống, bên này có thể giúp ngươi làm nhiều suy tính từ đại cuộc, có thể khiến cho ngươi chịu ít thua thiệt một chút. Vừa là là Khấu gia, cũng là vì muốn tốt cho ngươi.
Miêu Nghị thành khẩn nói:
– Con biết nghĩa phụ là vì tốt cho con, Ngưu Hữu Đức cũng không phải là người không rõ tình lý, đều có phân tấc. Con cũng không phải nói mình làm chủ làm loạn, chẳng qua là hy vọng có thể có được nghĩa phụ ủng hộ, cấp cho quyền gặp chuyện được quyết đoán, chứ không phải chuyện gì cũng báo về trong nhà, mà là có một số việc thiên biến vạn hóa, có quyền gặp thời ứng biến sẽ có lợi cho con phát huy hi vọng nghĩa phụ thành toàn?
Khấu Lăng Hư nhàn nhạt nói:
– Ngươi thật cho rằng ngươi có thể so tài cùng mấy nhà đó?