Hai mươi phút sau, xe dừng trước một khu biệt thự cao cấp.
Dương Thanh đi tới nhà Hạ Hà, trông thấy Dương Thanh, Hạ Hà không sao kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa. Gô ta lập tức nhào vào lòng Dương Thanh, ôm chặt lấy anh, khóc lóc: “Dương Thanh, mẹ tôi chết rồi! Sau này tôi không còn mẹ nữa, tôi phải làm gì đây?”
Dương Thanh ôm chặt lấy Hạ Hà, cảm thấy rất nặng nề.
Anh cũng biết Lục Văn Tĩnh, cũng rất thích người dì này, nhưng bây giờ bà ta lại bị anh liên lụy, bị người khác hại chết.
Dương Thanh chợt nói: “Hạ Hà, rất xin lỗi! Tôi đã làm liên lụy dì Lục rồi!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Hà bỗng đẩy anh ra, nhìn chăm chăm vào anh bằng đôi mắt đẫm lệ: “Anh nói gì?”
Dương Thanh nói: “Tôi đác tội với người khác, có người muốn bắt cô để uy hiếp tôi, kết quả dì Lục lại bị giết, cho dù thế nào, tôi cũng có trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này”.
“Tôi có lỗi với eô, có lỗi với dì Lục, Hạ Hà, rất xin lỗi!”
Hạ Hà bỗng lao tới trước mặt Dương Thanh, liên tục đánh vào ngực anh, không ngừng gào khóc: “Tại sao? Tại sao chứ? Anh đắc tội với người khác, tại sao người bị giết lại là mẹ tôi? Tại sao hả?”
Dương Thanh để mặc Hạ Hà đánh vào ngực mình, trong mắt tràn ngập sát khí.
Yoshida và La Thế Hoành sẽ phải trả giá đảt!
Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dương Thanh, xin lõi anh! Vừa rồi tôi hơi kích động, rất xin lỗi”.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi mới là người có lỗi với hai mẹ con cô”.
Hạ Hà lắc đầu, nhìn Dương Thanh: “Nếu không có sự giúp đỡ từ anh, mẹ tôi sẽ không thể hồi phục, tôi cũng không có mọi thứ như bây giờ, xem như tôi nợ anh”.
Dương Thanh không nói gì, càng thấy khó chịu hơn.
Hạ Hà chợt nói: “Dương Thanh, anh đi đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình”.
Dương Thanh gật đầu, đứng dậy, nhìn về phía Hạ Hà: “Nếu có chuyện gì, cô cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nhé”.