“Ồ, tiểu hữu trông lạ quá, có mua bảo bối không? Ta bán rẻ cho”, hắn vừa bước vào phố, hai bên đường đã có tiếng gọi, họ đều là chủ quầy hàng, những thứ trên các quầy hàng cũng rất độc lạ.
Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn lướt qua các quầy hàng, hai mắt hắn sáng rực.
Trên quầy hàng có rất nhiều bảo bối, chẳng hạn như những đoá sen sống kia, ở Đại Sở đều là linh thảo đã tuyệt chủng, nhưng ở U Đô Cổ Thành lại thành hàng bán ở ven đường.
Đúng là nơi này còn có thứ tốt hơn!
Diệp Thành lắc đầu cười, tuy rất muốn mua nhưng nghĩ đến túi tiền lại thôi, dù chỉ là hàng ven đường, hắn cũng không mua nổi.
Sau khi nghe ngóng, Diệp Thành đi thẳng đến trung tâm cổ thành.
Trên đường đi, hắn bấm tay nhẩm tính rất nhiều lần, chắc chắn tầng thứ nhất của U Đô không có người chuyển kiếp.
Hắn lấy ngọc bài tài sản ra rồi đi vào truyền tống trận.
Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở tầng thứ hai của U Đô.
So với tầng thứ nhất, tầng thứ hai của U Đô tuy nhỏ hơn rất nhiều nhưng linh lực lại dày đặc hơn gấp bội.
Đẳng cấp của U Đô rất rõ ràng, nhà ở tầng thứ nhất đều là mười trượng, tầng thứ hai là hai mươi trượng.
Còn nhà ba mươi trượng thì phải tầng thứ ba mới có, nhưng rất ít người có thể mua được, với tu sĩ bình thường thì ba trăm nghìn nguyên thạch tích cóp cả đời cũng không đủ.
Không có!
Diệp Thành đứng lại, hắn tính rất lâu cũng không thấy tầng thứ hai của U Đô có người chuyển kiếp.
Trong vô thức, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, hắn không chắc người chuyển kiếp đó ở tầng thứ mấy, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn không phải tầng thứ nhất và tầng thứ hai.