Không cần để ý bọn họ đâu!
Phạm Thống cười hì hì, xoa xoa tay nhìn nữ tử kia.
Cút!
Nữ tử quyến rũ mắng rồi quay người đi về.
Wow! Thật cuốn hút!
Phạm Thống mãn nguyện ngửi mùi hương còn vương lại trong không khí, vẻ mặt không thể giảo hoạt hơn được nữa.
Trong tấm bia đá, Diệp Thành bỏ hành lý xuống, quan sát căn nhà mình bỏ ra hơn một trăm nghìn nguyên thạch để mua.
Không gian của căn nhà đúng là chỉ có mười trượng, không hơn không kém, trồng vài loài hoa cỏ không quý giá mang tính tượng trưng, ngoài ra chỉ có một chiếc bàn đá và hai ghế đá.
Đúng là lỗ vốn!
Diệp Thành cười khẩy, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên một hình ảnh kỳ lạ, bên đó cũng là nơi tối tăm, gió thổi mịt mù, từng tấm bia đá giống như bia mộ, từng người từng người đi ra từ bên trong trông rất ám ảnh, quỷ dị.
Nhưng nghĩ một lúc hắn cũng bình thường lại.
Đây là U Đô, linh lực dồi dào, quan trọng nhất là an toàn nên không cần phải sợ hãi như ở ngoài.
So với hắn, Tiểu Ưng vui vẻ hơn nhiều, hoá thân thành chim sẻ nhỏ ở trong không gian mười trượng thì mới chứa đủ, cũng may nó hoá thành chim sẻ nhỏ chứ nếu biến trở lại hình dáng ban đầu thì nơi này không thể chứa được thân hình khổng lồ ấy.