Mạng thì tạm thời đã giữ được, nhưng tình hình lại không tốt lắm”
.
“Tình hình không tốt lắm…là không tốt đến mức nào?”
Bách Dục Hàng đứng gân với người phụ nữ trước mặt, mới phát hiện ra, sắc mặt tươi tắn của cô, đều nhờ phủ lên lớp phấn dày và màu son đỏ rực, nếu chú ý quan sát đáy mắt cô ấy, đáy mắt là màu xanh đen mà lớp phấn dày sắp không thể che giấu được.
Anh ta không lập tức trả lời, đột nhiên “Soạt”
một tiếng, kéo tấm rèm phía sau lưng, để lộ ra cảnh tượng ở bên trong.
Giản Đồng trước nay chưa từng nhìn thấy Trầm Tu Cẩn trong bộ dạng như thế, toàn thân cảm đầy nào ống nào dây, bên cạnh đặt đầy những máy móc, anh ấy cứ yên lặng nằm trên giường bệnh, yên tĩnh, không hề tức giận.
Phía sau, tiếng nói của Bách Dục Hàng như xuyên qua màn đêm dài miên man truyên đến tai cô: “Cô nhìn thấy rồi đấy, hiện tại cậu ấy không thể rời khỏi những thứ này.
Bắt buộc phải dựa vào những thứ này theo dõi tình trạng sinh mệnh của cậu ấy.
Trước khi cô đến đây, đã là lần thứ năm cấp cứu khẩn cấp rồi.
Cũng chính là nói…
“Tôi hiểu rồi”
.
Giản Đồng đột nhiên ngắt lời Bách Dục Hàng nói tiếp, cũng chính là nói, người này, có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào.
Cô hiểu ý của Bách Dục Hàng, nhưng, chỉ là bất giác không cho người khác nói ra câu nói ấy.
“Người nhà họ Trâm…thông báo chưa?”
Lúc nói ra câu nói ấy, tiếng nói của cô ấy đã nghẹn ngào, chỉ là từ đầu đến cuối, chưa hề rơi một giọt nước mắt.
Bách Dục Hàng lắc lắc đầu: “Chỉ thông báo cho cô, nội bộ nhà họ Trầm quan hệ phức tạp, một khi tin tức A Cẩn xảy ra chuyện truyền ra, sẽ



– —————–