Dứt khoát mang theo toàn bộ.
Bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, Tiêu Họa Thủy, Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung, Ứng Mộng Phạm, Phong Liên Tình thoải mái có ăn có uống, muốn nằm thì nằm, muốn ngủ thì ngủ. Đáng thương Chu Hằng phải làm cu ly, chạy bộ đi đường.
Không đến 10 ngày, hắn đến Vũ Hoa Thành, lại nhào vào chỗ trống, Hàn Vũ Liên đã đi Tử Vong Sâm Lâm!
Chu Hằng bắt một người Hàn gia, ép hỏi ra tin tức.
— Hàn Diệc Dao vẫn không trở về, còn Hàn Vũ Liên cũng không đồng ý hôn sự với Ứng Thừa Ân, lần này đi ra chắc hẳn sẽ không trở về. Tin tức này đã truyền vào tai Ứng Thừa Ân, vị thiên kiều Ứng gia này tự mình đi Tử Vong Sâm Lâm, muốn mang Hàn Vũ Liên trở về.
Theo Chu Hằng ước chừng, tên này 99% sẽ không mang về, mà sẽ trực tiếp “dùng”, “dùng” xong liền vứt!
Nếu như để cho Ứng Thừa Ân tìm được Hàn Vũ Liên trước một bước, như vậy lúc hắn trở về, tám phần sẽ là cường giả tuyệt thế Kết Thai Cảnh![CHARGE=3]Vậy thì thật là kẻ nghe ta thì sống, trái ta thì chết!
Nhất định không thể để hắn thành công!
Chu Hằng còn trẻ, gia tăng ngàn năm thọ nguyên không quá gấp gáp với hắn, hơn nữa rõ ràng hắn sẽ một đường đột phá đến Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh, thậm chí Hóa Thần Cảnh, thọ nguyên sẽ kéo dài vô hạn.
Tuy nhiên, hắn không cần, nhưng có thể cho cha mẹ hắn!
Chu Định Hải, Triệu Khả Hân đều không phải là thiên tài võ đạo, thành tựu cực hạn tương lai tối đa là Ích Địa Cảnh, như vậy cùng lắm chỉ có 700 năm thọ nguyên.
Nếu như hắn có được Cửu Dương Sinh Sinh Thảo, như vậy để cho cha mẹ chia nhau dùng, chẳng những mỗi người có thể được 500 năm thọ nguyên, hơn nữa còn có thể nhận được lĩnh ngộ đại cảnh giới, nói không chừng sẽ có thể đột phá Khai Thiên Cảnh!
Tính qua tính lại, vậy là chênh lệch 900 năm thọ nguyên rồi!
Nhất định phải toàn lực mà làm!
Chu Hằng quyết định, không chút chần chờ, xuất phát tiến tới Tử Vong Sâm Lâm.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận không thua. Tử Vong Sâm Lâm này là tử địa nổi danh nhất đại lục, Chu Hằng tự nhiên phải biết rõ ràng nguy hiểm ở chỗ nào, bằng không mù mờ xông vào, chết thế nào cũng không biết.
Nhưng làm hắn buồn bực, là chúng nữ trong bảo tháp lại không hề hiểu biết về chuyện này.
Quả thật, giới hạn trong trình tự, ba người Tiêu Họa Thủy xuất thân Hàn Thương Quốc tự nhiên không có khả năng hiểu biết gì về Tử Vong Sâm Lâm, Phong Liên Tình là dã nha đầu, có thể đặt tên cho mình là giỏi lắm rồi. Còn Ứng Mộng Phạm… Ứng Mộng Phạm bình thường thì còn có thể biết một chút, nhưng không phải là dạng chỉ có trí lực của đứa nhỏ 5 tuổi này.
Tóc dài, kiến thức ngắn mà!
Chu Hằng thầm oán không thôi, nhưng đến tối hắn liền không có cảm khái như thế, hắn cho Phong Liên Tình cùng Ứng Mộng Phạm chia nhau xông cửa, về sau để các nàng ở bất kỳ tầng nào ngoài tầng một, miễn cho các nàng đến quấy rầy.
Phong Liên Tình sức mạnh rất lớn, lại rất có thiên phú võ đạo, tự nhiên một đường không gì cản nổi, lấy được phần thưởng cũng bị nàng giấu đi, không hề có ý chia xẻ với mọi người.
Ứng Mộng Phạm thì kém hơn nhiều, bị áp chế cảnh giới, ngay cả cửa thứ nhất cũng rất là miễn cưỡng mới thông qua được.
Trọng yếu không phải phần thưởng, mà là từ nay nàng có thể ở lại tầng hai!
Nhưng đứa bé to xác này lại rất sợ lạ, buổi tối hôm trước ngủ một mình, hôm nay kéo tay Chu Hằng khóc cả ngày, nói cái gì buổi tối cũng không muốn ngủ riêng. Chu Hằng bị nàng quấn lấy không còn cách nào, đành phải đến tối làm xong ba nàng Tiêu Họa Thủy, lại chạy lên tầng hai ngủ cùng nàng thẳng đến sáng.
Thế mới làm Ứng Mộng Phạm mỉm cười trở lại.
Đối với Chu Hằng mà nói, điều này thật là vừa hương diễm lại khốn khổ, mỗi sáng sớm cái tên nhóc kia lại cứng rắn chen vào giữa hai chân Ứng Mộng Phạm, hung tợn muốn phá cửa xông vào, bàn tay cũng không tự chủ ấn lên cặp núi đồ sồ kia, mỗi lần đều thiếu chút lên ngựa ra rọi.
Hắn đành phải giảm bớt thời gian ngủ, ngày đêm tiến tới Tử Vong Sâm Lâm, trải qua hơn một tháng, cuối cùng hắn đến được bên ngoài Tử Vong Sâm Lâm.
Dù nói là Tử Vong Sâm Lâm nằm ở chỗ giao tiếp giữa hai đại Đế triều, nhưng khu rừng rậm này cực kỳ to lớn, phải lớn ít nhất là bằng 1/10 Thiên Long Đế triều! Mà Thiên Long Đế triều lớn cỡ nào? Nói thế nào cũng phải bằng mười mấy Lãng Nguyệt Quốc gộp lại mới đủ.
Nói cách khác, diện tích Tử Vong Sâm Lâm này kỳ thật còn lớn hơn cả Lãng Nguyệt Quốc!
Nếu muốn tìm được một gốc thần dược ở trong rừng rậm lớn như thế, vậy không phải là tìm kim biển rộng hay sao? Hơn nữa, gốc thần dược này còn biết tự mình trốn chạy, vậy càng tăng thêm khó khăn, làm sao mà tìm được?
Không có khó khăn như vậy, tuy rằng Cửu Dương Sinh Sinh Thảo thông linh, có thể độn đất mà đi, nhưng theo các vị đại sư dược đạo nói, bất kỳ thần dược nào cũng có một khu vực hoạt động, tuyệt đối không thể vượt qua phạm vi này.
Như là Cửu Dương Sinh Sinh Thảo, phạm vi này nằm trong khoảng ngàn dặm.
Vị cường giả Linh Hải Cảnh lúc trước phát hiện vị trí Cửu Dương Sinh Sinh Thảo đã thông báo ra toàn thiên hạ, coi như cực kỳ sai lệch cũng sẽ không quá 2000 dặm, đối với võ giả bậc cao mà nói, tuy rằng khu vực này rất lớn, nhưng cũng không phải không cách nào làm được.
Trước kia là tìm kim biển rộng, hiện tại là vớt kim trong ao, phạm vi đã thu nhỏ đến mức có thể tiếp nhận.
Tuy nhiên, muốn đến được vị trí kia cũng không dễ dàng, bên trong Tử Vong Sâm Lâm mỗi bước nguy hiểm, ngay cả lão tổ Kết Thai Cảnh cũng có thể chết bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, lần này không thể dính tới ngoại tộc, tin tức Cửu Dương Sinh Sinh Thảo tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
— Coi như bản thân mình không lấy được, nhưng cũng tuyệt đối không được để rơi vào tay ngoại tộc, đây là nhận thức chung của mọi người!
Lỡ như để cường giả Thần Anh Cảnh ngoại tộc nào vì nó mà đột phá đến Hóa Thần Cảnh, vậy toàn bộ loài người sẽ bị nô dịch, thậm chí hủy diệt!
Phong Liên Tình, Ứng Mộng Phạm ra khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cùng Chu Hằng tản bộ trong rừng rậm, trong chúng nữ chỉ có thực lực của các nàng hơi mạnh, có thể đi ra một chút. Nhưng Chu Hằng cũng không dám sơ suất, luôn sẵn sàng thu hai nàng vào trong bảo tháp.
Hắn dám “một mình” xông vào, cũng là vì có được Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
– Tối quá! Ứng Mộng Phạm càng dựa sát vào Chu Hằng, thân thể đầy đặn hoàn toàn dán lên người hắn, cảm xúc thật là tuyệt vời.
Chu Hằng ôm lấy eo nhỏ của nàng, an ủi: – Đừng sợ, đừng sợ!
Bảo nàng ở trong bảo tháp chờ đợi lại không chịu, thà rằng ở ngoài này sợ đến run run cũng muốn ở chung với Chu Hằng, ỷ lại vô cùng này làm Chu Hằng vừa buồn cười lại thương tiếc, một đại mỹ nhân tốt lành mà lại thành thế náy
Bọn họ chưa đi được mấy bước, toàn bộ rừng rậm liền biến thành một mảnh tối tăm, trong bụi cỏ cây cối lại chớp động ma trơi lấp lánh, làm người ta nổi hết da gà.
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 268: Thần dược xuất thế