Vân Thiên Hà nói:
– Việc này trong lòng tại hạ hiểu rõ, điện hạ cũng không cần phải lo lắng. Chỉ là việc tại hạ bí mật gặp điện hạ thỉnh điện hạ không được đề cập với bất kỳ ai kể cả thái tử phi.
Thái tử vừa nghe lời này thì đọt nhiên biến sắc, nói:
– Thiên Hà, việc này là ta sơ ý. Tối hôm qua lúc trở về phòng nghỉ ngơi thái tử phi có hỏi tại sao ta lại về muộn như vậy. Lúc đó ta cũng không có nghĩ nhiều liền nói gặp ngươi có việc.
Vân Thiên Hà nhướng mày nhìn thái tử với hàm ý trách cứ, rồi nói:
– Điện hạ có nói ra việc chúng ta thương lượng với nhau không?
– Việc này thì hoàn toàn không.
Thái tử nói tiếp:
– Ta chỉ nói là gặp Thiên Hà còn về phần chúng ta nói chuyện gì thì không đề cập đến.
Hình như việc mà mình cảm thấy không đúng lắm là chỗ này, trong lòng Vân Thiên Hà dần có một cảm giác như lúc nãy, nhân tiện nói:
– Điện hạ, đã như vậy thì tại hạ lập tức rời khỏi kinh. Trong bức thư này tại hạ đã an bài kế hoạch cho lần hành động này, sau này điện hạ hành động thì lấy ra tham khảo. Tại hạ có một câu nhắc nhở điện hạ, bức thư này không thể để bất luận kẻ nào thấy được bao gồm cả thái tử phi.
Vân Thiên Hà lấy bức thư để trên bàn giao cho thái tử rồi xin phép cáo từ. Trong lòng thái tử có điều băn khoăn nên sai người bí mật hộ tống Vân Thiên Hà ra khỏi cung.
Ra khỏi cung, lúc đi ngang qua Bắc Hầu Phủ Vân Thiên Hà rất muốn ghé qua thăm Vân nương.
Thế nhưng hắn nghĩ lại nếu hắn vào Bắc Hầu Phủ sợ rằng sẽ đưa đến nhiều phiền toái hơn nữa nên cố gắng đè nén ý niệm muốn vào thăm mẫu thân.
Lần này hắn đã đạt mục đích vào kinh, Ngư Ky Duẫn cũng biết việc này nên cũng không cần Vân Thiên Hà nói ra thì Ngư Ky Duẫn chắc chắn cũng sẽ báo cho Đồ Nguyên Khánh, gia gia chắc sẽ biết nên làm thế nào.
Mặc kệ Túc Tĩnh Vương có ngờ vực vô căn cứ hay không, một khi hoàng thượng và thái tử triển khai hành động thì việc đầu tiên hắn phải làm là thoát ly Thiên Môn.
Thái tử phái hai gã đại nội cao thủ đưa Vân Thiên Hà ra khỏi kinh. Lúc Vân Thiên Hà gần ra đến cổng thành thì cảm ứng được một cỗ khí tức khác thường đang tập trung vào hắn. Chắc chắn tin tức hắn bí mật vào kinh đã để lộ.
– Người đến xuống ngựa tiếp nhận kiểm tra. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Khi xe ngựa chở Vân Thiên Hà đến cổng thành thì bị binh lính giữ cổng chặn lại.
Tên binh lính kia muốn giữ hai gã đại nội cao thủ lại kiểm tra.
Một gã đại nội cao thủ móc lệnh bài bên hông ra quát mắng:
– Mắt các ngươi bị chó ăn rồi hả, xa mã của thái tử mà cũng muốn kiểm tra sao?
– Thuộc hạ không dám chỉ là kiểm tra thành vệ là chức tránh của ti chức, thỉnh mời người trong xe ngựa xuống ngựa. Ti chức chỉ làm đúng chức trách, tuyệt đối không dám mạo phạm.
Vân Thiên Hà đang ở trong xe nghe thấy vậy liền biết rằng mấy tên lính này muốn làm khó dễ. Xem ra tin tức mình bí mật vào kinh đã nhanh chóng truyền đi vì vậy mấy tên lính quèn này mới dám chống lại hai gã đại nội cao thủ.
Bất quá bọn họ cố ý muốn kiểm tra nhất định là để kéo dài thời gian, vì vậy Vân Thiên Hà quyết đoán nói:
– Bọn chúng muốn kéo dài thời gian, cứ xông ra khỏi thành. Chúng ta có lệnh bài trong người kẻ nào dám chống lại cứ giết.
Hai gã đại nội cao thủ nghe vậy liền quay lại, hai ánh mắt chạm nhau hội ý rồi rút đao ra dẹp đường:
– Thái tử điện hạ có lệnh người nào dám cản đường giết không tha.
Nói xong hắn liền xông ra, đột nhiên hai tên lính canh cổng lại làm khó dễ rút đao ra cản lại. Một tên hoành đao tấn công về phía xe ngựa tên, tên đại nội cao thủ huơ đao cản lại, binh khí chạm nhau từng đốm lửa văng ra. Hai người thực lực ngang nhau.
– Đóng cổng, giết!
Một gã thủ vệ hô to một tiếng. Lập tức có tiếng đáp lại, chuẩn bị đóng cổng thành.
Ban ngày cư nhiên lại dám làm chuyện như thế, những người này căn bản không phải thành vệ quân. Tất nhiên thành vệ quân chân chính chắc là đang đánh bạc với diêm vương.
Vân Thiên Hà ngồi trong mã xa thấy thành vệ quân muốn đóng cổng thành, ý đồ bất thiện, lúc này thần tình trở nên lạnh như băng liền trực tiếp nhảy ra khỏi mã xa, vọt lên phía trước đồng thời rút Vân Tru bên hông ra quét về phía trước. Một gã thủ vệ đứng đằng trước liền bị chặt đứt cổ, tiên huyết cuồng phun.
– Các ngươi thật to gan, dám trước thanh thiên bạch nhật giết người. Đây chính là tội danh tạo phản, khẩn cấp phát tín hiệu, triệu tập hổ uy doanh đến tiễu trừ.
Một gã thị binh lính nói xong liền rút đao ra sát nhập vào vòng chiến. Lúc này bách tính gần đó thấy quan quân chém giết nhau nên nháo nhào tranh nhau bỏ chạy tạo thành một tràng hỗn loạn.
Hưu! Hưu! Hưu!
Một gã lính thủ thành khác lập tức móc pháo truyền tin ra nhanh chóng châm lửa. Pháo truyền tin được đốt lao thẳng lên trời, bạo tạc ra bốn phía. Ngự lâm quân nhìn thấy pháo hiệu lập tức rung động nhanh chóng chạy về phía pháo hiệu.
Mà lúc này trong phủ Túc Tĩnh Vương.
Sắc mặt Túc Tĩnh Vương âm trầm đến cực điểm nhất là khi hắn thấy pháo hiệu được phóng lên. Túc Tĩnh Vương tức giận đến mức muốn lập tức giết người, không rống giận:
– Rốt cuộc là tên ngu xuẩn nào làm ra việc ngu xuẩn đến mức này. Đây không phải là cố ý đả thảo kinh xà phá hỏng kế hoạch của ta sao?
Lập tức Túc Tĩnh Vương quát to:
– Tả vệ lập tức đi thăm dò cho ta là tên hỗn đản nào làm ra chuyện này. Tìm được lập tức bắt giữ. Bản vương muốn nhìn xem là tên ngu xuẩn nào phá rối bản vương.
– Tuân mệnh.
Đằng sau bỗng vang lên âm thanh đáp lại rồi biến mất không một tiếng động.
Sau đó Túc Tĩnh Vương lại nói:
– Tiên sinh, nếu sự tình đã xảy ra, cho dù chúng ta muốn bù đắp cũng không làm nên chuyện gì nữa rồi. Tiên sinh mang theo lệnh của sư môn. Trong lòng ta biết nặng nhẹ, ta có thể buông tha tính mệnh cho tiểu tử này. Tiên sinh tự mình đi thôi, có thể dẫn hắn trở lại Tuyết Vực hay không đều do tiên sinh tự mình giải quyết.
– Tạ ơn vương gia thông cảm.
Thanh âm Tuyết Ông tiên sinh truyền đến sau đó cũng lập tức biến mất khỏi Túc Tĩnh Vương phủ.
Túc Tĩnh Vương chắp tay sau lưng nhìn về phương xa tự nhủ: “Vì sao? Vì sao tiểu tử đó lại mang Tinh Mệnh? Sớm biết như vậy…ai…tất cả đều không thể vãn hồi được nữa rồi”.