Tiếng đập cửa dồn dập bắt đầu vang lên khiến cho Tần Thụy nhíu mày, hắn vội vàng thu chiếc bàn đã gãy vào trong không gian của mình, cũng không còn kiên nhẫn mà đẩy Vân Yến vào lỗ hổng ấy luôn.
May mắn là trước khi bị Tần Thụy đẩy đi, cô đã kịp đưa lại một thứ và nói vài lời tạm biệt với hắn.
“Đây là vị diện cao cấp của tên Đẳng Lập, tặng cho cậu, nhớ trả ơn.”
Tần Thụy nhìn đoàn sáng lấp lánh như sao băng trong tay mình, lại đen mặt nhìn lỗ hổng không gian dần khép lại, trong lòng không nhịn được mà mắng cô.
Đây mà là tặng cho hắn à?
Đây là kéo thêm thù hận cho hắn thì có.
Vị diện này vốn của Đẳng Lập, nay cô lại cướp nó đưa cho hắn, nếu để Đẳng Lập biết được, chắc chắn Tần Thụy bị tên kia nháo đến mức bay nhà bay cửa.
Tính tình của Đẳng Lập xấu như thế nào, ai cũng biết cả.
Nhưng mà khi cảm nhận được lại có một vị diện cao cấp nằm yên trong tay mình, Tần Thụy vẫn là có chút vui vẻ.
Vị diện cao cấp nha, còn rất thú vị nha, lại còn miễn phí mà có được, ai mà không cảm thấy vui.
Rầm—-
Đang mỹ mãn suy nghĩ thì cửa phòng khách đã sập xuống, Tần Thụy liền thu lại biểu cảm vui sướng trên khuôn mặt tuấn mỹ của mình, khẽ xoay người nhìn bốn nam nhân đứng ở cửa.
Hắn cong môi, lịch lãm nói lời chào: “Được các vị chủ thần đến thăm là phúc phận của Tần Thụy ta, hân hạnh, hân hạnh.”
Nói xong, Tần Thụy còn hơi cúi đầu, xem như là đã cho bốn người họ mặt mũi.
Bốn người họ mang bốn thân khí thế bước vào phòng khách, không kiêng nể gì mà quét mắt tìm một thứ gì đó.
Năm mặt nhìn nhau một hồi, rốt cuộc cũng có người chịu lên tiếng.
Phỉ Khương là người lên tiếng trước, hắn ta đẩy cặp kính vàng, không mặn không nhạt nói, ngữ khí có phần như ra lệnh: “Không biết Tần chủ thần đã giấu tội đồ đi đâu mất rồi? Chúng ta yêu cầu ngài giao tên tội đồ ra.”
Nghe vậy, Tần Thụy liền cười đáp: “Mặc dù không biết bốn vị chủ thần nghe ở đâu ra tin tức kẻ tội đồ ở nơi này, nhưng ta đảm bảo không có ai ở đây ngoài ta cả.”
“Dựa vào việc chúng ta đã có thứ định vị được nàng ta.” Nam nhân tóc đen nhìn Tần Thụy bằng nửa con mắt, ngạo mạn đáp, sau đấy lại tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng lời nói lại mang vô tận trào phúng: “Nếu không có hai kẻ nào đó không yên phận, thì bây giờ chúng ta đâu cần phải chèn ép nhau.”
“Ma chủ thần, ngài không cần hăm dọa.” Tần Thụy hạ khóe môi, lạnh lùng nói: “Nhị chủ thần và ta, không dễ dàng bị các ngài chèn ép.”
“Phải không?” Đẳng Lập nhướng mày, trong mắt không giấu nổi sự khinh miệt, “Một kẻ thì vì ủng hộ Đại chủ thần mà mất hết thần lực, một kẻ thì yếu ớt hơn cả nhiệm vụ giả trung cấp, vậy mà lại rất tự tin nha.”
Ma Lộ dường như cảm thấy lời nói của Đẳng Lập rất đúng, hắn vui vẻ đến nỗi cười ra tiếng.
Thấy vậy, Tần Thụy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ rũ mi.
Chà, một tên thích Vân Yến điên cuồng, lại phải ngày ngày mang vỏ bọc bên mình để bảo vệ cô.
Thú vị như vậy mà cô không nhận ra.
Thật uổng phí.
“Được rồi.”
Người im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng, người đó dường như có xuất thân từ gia tộc tu tiên. Hắn mặc một thân bạch y phiêu bồng, tóc đen dài gọn gàng thả sau lưng, mày kiếm mắt phượng, là một nam nhân khá tuấn mỹ.
Thế nhưng điểm đặc biệt không phải ở đó, mà là ở việc hắn vừa bảo ba người kia im lặng, họ liền thật sự im lặng.
Thậm chí, khí thế từ người nam nhân đó cũng là mạnh nhất, nam nhân vừa đưa đôi mắt sâu thẳm như hố đen của mình nhìn Tần Thụy một cái, ngay lập tức đã khiến hắn có chút bức bối.
Khí áp của vương giả.
Thật không ngờ mình lại có lần được chứng kiến nha.
Tần Thụy thả lỏng hai tay, tùy ý mà cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Lúc này Tần Thụy mà nhìn lên, chắc chắn sẽ bị áp lực phát ra nam nhân đó đè bẹp đến khó thở.
Nam nhân sau khi nhìn chăm chăm Tần Thụy một hồi cũng chịu thu lại khí áp cùng ánh mắt ghê rợn của mình.
“Lúc nãy ta và ba vị chủ thần vừa sử dụng một cỗ lực lượng gần gũi với kẻ tội đồ, sau đấy cảm nhận được nàng ta ở tòa thành chính của ngài, cho nên chúng ta mới đến đây.” Nam nhân nói với giọng nhàn nhạt, “Chúng ta sẽ không cảm ứng sai, hi vọng Thập chủ thần đây có một lời giải thích.”
Quả nhiên như chó mà, rất thính.
Tần Thụy chầm chậm nâng cao đầu, nhún vai một cái rồi đáp: “Kẻ tội đồ đấy từ khi bị truy nã chưa từng đến đây, huống chi nàng ta lại khinh thường chúng ta như vậy…”
“Tam chủ thần, ngài hiểu mà?” Tần Thụy ra vẻ vô tội, hỏi bạch y nam nhân.
“Nàng ta dám khinh thường chúng ta, quả nhiên là kẻ có mắt nhưng không nhìn thấy thái sơn.” Đẳng Lập diễn đến nhuần nhuyễn, nhanh chóng lên tiếng.
“Tứ chủ thần!” Bạch y nam nhân nghe vậy liền cau mày, quát một tiếng.
Đẳng Lập bị cảnh cáo cũng không nói thêm nữa, chỉ sờ sờ mũi cho qua chuyện.
Thấy vậy, Ma Lộ liền mon men lại gần Đẳng Lập.
“Ài, Tứ chủ thần, ta nghe nói ngày xưa ngươi thích nàng ta?” Ma Lộ chống tay lên vai của Đẳng Lập, nói nhỏ bên tai hắn, “Lúc đó ngươi bị mù sao?”
Đẳng Lập: “…” Thật ra bây giờ hắn vẫn mù, được chưa?
“Ừ, chuyện xấu hổ như vậy ngươi không cần nhắc lại.”
…
Hai người Đẳng Lập và Ma Lộ đang say mê trò chuyện, còn Tần Thụy, Phỉ Khương và bạch y nam nhân gay gắt nhìn nhau.
“Lục chủ thần, có lẽ là chúng ta nhầm.” Bạch y nam nhân đột nhiên lên tiếng, khiến cho bốn người còn lại ngẩn ngơ.
“Vì sao?” Phỉ Khương nhíu mày, trong mắt toàn là không cam lòng.
Bạch y nam nhân liếc nhìn Phỉ Khương, nhàn nhạt đáp lại: “Không có người ở đây, ngươi còn hỏi vì sao?”
“Vậy mọi chuyện theo ý ngài.” Phỉ Khương rũ mắt, không phản đối nữa.
Vậy là chỉ trong chốc lát, Tần Thụy đã thành công thoát khỏi móng vuốt của đám chủ thần nhờ may mắn.
Chờ đến khi bọn họ đi hết, Tần Thụy mới dần bình tĩnh trở lại.
Sau đó, hắn đi mua bàn mới.