Cũng vào lúc này, tướng quân Đặng Duy trương cung cài tên. nhắm thẳng hắn một tên vọt tới. tiếng dây cung vang lên. một tên trúng thẳng vào sau lưng của Hình Tể, hắn cả người lẫn ngựa bay thăng vào giữa sông.
“Bắt lấy hắn! Phải bắt sống!” Đặng Duy lớn tiếng hô lớn. không ngừng kéo lấy dây cương nhìn về tứ phía giữa lòng sông, người đang ở đâu?
“Tướng quân, ở chỗ kia!”
Một viên binh sĩ đột nhiên nhìn thấy được mục tiêu. Hình Tể đã bò lên bờ, một tay ôm lấy trường tiễn trên vai phải, loạng choạng chạy về phía trên bờ, xa xa thấp thoáng.
Trong quân doanh. Hình Tể cởi trần thân trên quỳ trên mặt đất. một viên quân y đang dùng dao nhỏ sắc nhọn, cẩn thận dùng dao lấy đi mũi tên trên vai trái ra. ở phía trước hắn. Lý Khánh An ngả người trên một cái ghế thái sư thoải mái. ánh mắt lãnh đạm nhìn vào nam tử trước mắt.
Hình Tể sắc mặt trắng bệch, răng nghiến đến vang lên kèn kẹt, cơn đau mãnh liệt làm cho mồ hôi trên trán hắn lăn xuống từng giọt to tròn, nhưng hắn lại không hó hé tiếng nào, Lý Khánh An bất giác gật gật đầu. người này quả là một trang hảo hán cứng rắn. Hình Tể bỗng ư lên một tiếng. mũi tên từ trên đầu xương khoét ra ngoài. quân y lập tức đắp thuốc cầm máu cho hắn. và dùng mảnh vải băng bó lại.
“Xong rồi!”
Quân y cắt đứt mảnh vải. đứng dậy cười nói: “Đầu tên không độc. chỉ thương một chút xương cốt. dưỡng một tháng là có thể lành lặn như xưa.”
Hình Tể thở hổn hển thật vội, dập đầu lạy Lý Khánh An một cái: “Tiểu nhân cảm tạ ơn cứu mạng của đại tướng quân, thề sẽ ghi lòng tạc dạ. đợi sau này sẽ báo đáp.”
Lý Khánh An khẽ khoát tay nói: “Nói tiếp những lời ban nãy, Thôi Quang Viễn đưa thư cho ngươi rồi. ngươi lại chạy thoát thế nào?”
“Vâng!”
Hình Tể chịu đựng từng cơn đau trên bả vai, tiếp tục nói: “Vốn dĩ tiểu nhân còn muốn dẫn theo thê nhi cùng đào tẩu, nhưng đã không kịp nữa. một đoàn quan binh bao vây khắp phủ đệ của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ đành chạy trốn từ địa đạo, đường địa đạo này là tiểu nhân mất thời gian mười năm đào khoét, dài khoảng trăm bước, dự phòng khi cứu cấp, không ngờ hôm nay quả thật đã dùng tới.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tiểu nhân đã chạy đến phủ đệ của em trai Vương Củng là Vương Hãn. để xin che chở, hắn lập tức đem tiểu nhân đến trang viên ngoại thành, không ngờ bị người ta theo dõi. quan binh ban nãy lại tiếp tục truy bắt. tiểu nhân liều mình tẩu thoát, may mà có đại tướng quân cứu giúp.”
Lúc này ngoài trướng vọng lại tiếng bẩm báo: “Đại tướng quân, ngoài doanh có người của Kim Ngô Vệ, bọn họ đến đòi đào phạm.”
“Nói cho bọn họ biết, không có đào phạm!”
“Chúng thuộc hạ nói rồi, bọn họ không tin. nhất định bắt chúng ta phải giao ra.” “Hừ! Dám bắt nạt quân An Tây ta sao?”
Lý Khánh An lạnh lùng lệnh nói: “Không cần dài dòng với bọn họ, điều ba trăm cung nỏ thủ dàn trận, trong năm mươi bước giết chết ngay không bàn cãi!”
“Vâng!”
Binh sĩ đi rồi. Lý Khánh An mỉm cười, lại hỏi Hình Tể nói: “Ngươi chạy trốn tới phủ Vương Hãn. hắn nói như thế nào?”
“Vương lang trung nói, đây là Dương Quốc Trung phải diệt trừ đại ca hắn. mượn vụ án ám sát Đệ vương gây chuyện, giá họa cho tiểu nhân, cuối cùng lôi ra huynh đệ Vương thị, tên Dương Quốc Trung này hung hãn ác độc, quả thật là rất lợi hại!” Hình Tể nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Khánh An nhẹ nhàng lắc đầu. cười nói: “Đây không phải Dương Quốc Trung lợi hại. hắn nghĩ không ra thứ thủ đoạn này, đây là chủ ý của quân sư hắn Lệnh Hồ Phi. bao gồm việc bám đuổi theo ngươi ráo riết không buông tha cũng nhất định là sự an bài của hắn. hơn nữa bọn họ không chỉ muốn đối phó với Vương Củng, mục tiêu cuối cùng còn phải diệt trừ Lý Lâm Phủ.”
“Lý tướng quốc!” Hình Tể ngây ngẩn cả người, một tên tiểu tốt như hắn lại gây ra một cơn phong ba lớn như vậy.
Lý Khánh An đứng lên. chắp tay ra sau đi được mấy bước, việc này nhìn có vè không liên quan với hắn Lý Khánh An. thật ra không phải vậy, rất có liên quan với hắn. Vương Củng là người kế thừa của Lý Lâm Phủ, nếu như trừ khử Vương Củng, cũng xem như trừ khử Lý Lâm Phủ rồi, lúc đó, Dương Quốc Trung là một đàng một mình một cõi, hắn liền có thể ung dung đối phó với mình, nhưng nếu như mình ở trong triều có một nội ứng, bèn có thể kiềm chế Dương Quốc Trung lại, Lý Lâm Phủ đã suy sụp rồi, có thể thấy Lý Long Cơ cũng không yên tâm Dương Quốc Trung một mình nắm giữ chính quyền, vì vậy phải nâng đỡ Vương Củng để đối kháng với hắn, đây là thuật để vương của Lý Long Cơ, đây cũng là cơ hội của hắn Lý Khánh An. mình và Vương Củng liên minh, là hoàn toàn có thế đối kháng với nhóm người Dương Quốc Trung, An Lộc Sơn.
Nghĩ đến đây, Lý Khánh An lại bất giác liếc nhìn Hình Tể, quan hệ giữa mình và Vương Củng trước giờ không tồi, bây giờ lại có thêm người này, người này chính là một chiếc cầu nối giữa hắn và Vương Củng.
Lý Khánh An mỉm cười nói với Hình Tể: “Hình tiên sinh yên tâm. có Lý Khánh An ta ở đây, thì Dương Quốc Trung đừng hòng đụng đến một cọng lông của tiên sinh, tiên sinh cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi! Truy binh ta sẽ thay tiên sinh đuổi đi.”
Hình Tể đang thấp thỏm bất an, không biết Lý Khánh An sẽ xử lý hắn thế nào, hắn biết quan hệ giữa Lý Khánh An và Kim Ngô Vệ xưa giờ không tốt, nhưng bây giờ là việc đại sự, Lý Khánh An lại chịu vì mình mà đắc tội với Kim Ngô Vệ sao? Nhưng một câu nói của Lý Khánh An. thoáng chốc đã làm cho mây đen trong lòng hắn tan biến đi. hắn kích động đến dập đầu hai cái ầm ầm: “Tạ ơn cứu mạng của đại tướng quân.”
“Đi đi!” Lý Khánh An ra hiệu mắt với thân binh, thân binh dìu Hình Tể dậy, khoác một chiếc áo cho hắn. dẫn hắn đi ra ngoài.
Hình Tể vừa đi, Lý Khánh An tùy tay lấy cung tiễn lại, sải bước lớn đi về hướng ngoài doanh trướng.
Trước cửa doanh ánh lửa bập bùng, năm trăm kỵ binh Kim Ngô Vệ ở ngoài xa trăm bước vẫn chưa chịu bỏ đi, trong năm mươi bước, hai con chiến mã đã ngã đất chết tươi, kỵ binh thọ thương đã chạy trở về. đây là sự trừng phạt của quân An Tây đối với ké vượt ranh giới.
Đặng Duy nhìn chăm chăm đại doanh quân An Tây, lòng nóng như lửa đốt. hắn biết mình không đủ khả năng gây với quân An Tây, ở phía đối diện, giữa hàng rào quân doanh, bóng người dày đặc, đó là quân An Tây ba trăm cung nỏ thủ trận địa sẵn sàng, vừa rồi hai viên quan quân nóng này tiến lên la mắng, kết quả hai con ngựa bị bắn chết, hai viên quan quân cũng bị thương, Đặng Duy trong lòng hiểu rõ. đây kỳ thực là quân An Tây đã thủ hạ lưu tình, nếu không, hai viên quan quân chỉ còn đường chết.
Nhưng vụ án Hình Tể sự việc trọng đại, hắn trở về sẽ không thể nào giao phó được với Dương Quốc Trung, bây giờ hắn cũng không biết nên làm thế nào rồi, chỉ đành kéo được thêm một khắc hay một khắc.
Đúng lúc này, trong quân doanh bỗng nhiên truyền đến một sự xáo động nhỏ, loáng thoáng có thể nghe thấy có người đang gọi đại tướng quân. Đặng Duy lòng chợt thắt lại. đây là Lý Khánh An đã đi ra rồi.
Nhưng cửa lớn quân doanh vẫn còn chưa mở, hắn chỉ thấy mấy người đi lên trên tháp gác, có người đang la to: “Đại tướng quân mời thủ lĩnh Kim Ngô Vệ tiến lên nói chuyện.”
Đặng Duy lập tức giục ngựa tiến lên. trên ngựa ôm quyền thi lễ nói: “Kim ngô vệ tướng quân Đặng Duy tham kiến Đại tướng quân!”
Trên tháp gác, Lý Khánh An nhận ra người này, năm xưa lúc thành lập Tuần tra doanh, tên Đặng Duy này là Phó thủ của doanh trại Kim Ngô Vệ kia. bây giờ hắn đã thăng chức làm tướng quân rồi.
“Thì ra là Đặng tướng quân, nhiều năm không gặp rồi, chúc mừng Đặng tướng quân đã vinh quang thăng chức.”
Ngữ khí của Lý Khánh An rất điềm đạm. rõ ràng là lời nói vu vơ qua loa.
“Đa tạ Đại tướng quân, đêm nay đến quấy rầy quý quân cũng là bất đắc dĩ. chúng tôi truy tung một tên tội phạm quan trọng của triều đình, hắn là người bị tình nghi trọng đại trong vụ án ám sát Đệ vương, hắn trốn vào quân doanh quý quân, mong rằng Đại tướng quân trả lại cho chúng tôi.”
“Ý của Đặng tướng quân là. Chúng tôi bao che trọng phạm triều đình?”
“Không! Không! Không! Ta không có ý này.”
Đặng Duy cuống quít giải thích nói: “Là yếu phạm trốn vào quân doanh quý quân.”
“Vậy các ngươi là tận mắt chứng kiến hắn đi vào quân doanh của ta?” Khẩu khí của Lý Khánh An trở nên nghiêm khắc hẳn lên.
“Cái này..Đặng Duy có chút chột dạ. vấn đề chính là ở đây, bọn họ tìm cầu chậm đi một bước, không tận mắt chứng kiến Hình Tể đi vào quân doanh.
“Điều này quả thật không tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn từ trong lòng sông chạy ra. chúng tôi men theo vết nước dọc đường đuổi đến quân doanh.”
“Vết nước? vết nước ở đâu?”
vết nước đã khô rồi. bất kỳ vết tích nào đều không có, không có chứng cứ thì bất kỳ lời giải bày nào cũng là yếu ớt bất lực, Đặng Duy đành cắn răng nói: “Đại tướng quân, đây là vụ án do Dương thượng thư đích thân xử án. quả thật sự việc hệ trọng, việc này không liên quan đến đại tướng quân, hi vọng đại tướng quân hiểu rõ điểm này.”
Lý Khánh An bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: “Hay cho một cái Dương thượng thư đích thân xử án, vụ án này có liên quan đến Dương Quốc Trung sao? Ta chỉ nghe nói vụ án này là Kinh triệu doãn Vương Củng chủ quản, ngươi lại lôi Dương Quốc Trung ra để đè ta.”
Lý Khánh An thu tiếng cười lại rồi lạnh lùng nói: ‘Ta cho ngươi thời gian một chén trà. hoặc là lấy ra ý chỉ của thánh thượng, hoặc là rời khỏi cho ta, nếu không các ngươi chính là đến tìm đến gây chuyện, thì đừng trách Lý Khánh An ta vô lễ.”
“Đại tướng quân…”
Đặng Duy vội vàng hô to, nhưng Lý Khánh An đã không có tiếng động, hắn muôn vàn bất đắc dĩ. lại giục ngựa quay trở lại, trong lòng rối như tơ vò, hắn chợtt nhìn nhìn sắc trời, mới đến canh một. cách trời sáng còn một khoảng rất lâu. làm sao bây giờ? Là tiếp tục chờ đợi. chờ Dương Quốc Trung đến, hay là rút đi, hắn khó xử hai bề.
“Đặng tướng quân, thời gian một chén trà đã đến. lấy thánh chỉ đến đây đi!” Ngoài trăm bước vọng lại tiếng của Lý Khánh An.
Đặng Duy thở dài, gắng gượng hô lên: “Đại tướng quân, chuyện này không có kinh động Thánh Thượng.”
“Hừ! Không có ý chỉ, Kim Ngô vệ các ngươi lại dám tự tiện ra khỏi thành? Đây rõ ràng là bắt nạt quân An Tây ta rồi.”
Tiếng Lý Khánh An vừa dứt, tiếng dây cung vang lên, Đặng Duy cả kinh, hắn biết Lý Khánh An thần tiễn vô song, trong khoảnh khắc đá lửa điện xẹt này, chỉ thấy một bóng đen bổ nhào tới hắn với tốc độ nhanh như chớp giật không kịp bịt tai, hắn né mình không kịp, ‘crắc!’ một mũi tên bắn xuyên thủng mũ giáp của hắn. bay ra ngoài mấy chục bước, tên sắc quét qua da đầu của hắn. cơn đau rát bỏng, Đặng Duy sợ đến hồn bay phách lạc.
“Mũi tên này là để cảnh cáo ngươi. nếu ngươi không đi nữa, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Đặng Duy không còn đủ dũng khí để tiếp tục ở lại nữa: “rút!” hắn quay đầu ngựa là chạy, cả đoàn binh sĩ Kim Ngô Vệ theo hắn chạy đi như bay. thoáng chốc đã chạy sạch sẽ, trước cửa quân doanh bỗng chốc yên lặng trở lại.