“Mau đến đại học Đế Đô, có lẽ Cố Thiển vẫn còn ở đó”
Lê Dạ Kỳ vẫn đang đợi cô hỏi về túi tài liệu, cô vốn nhạy cảm như vậy, lúc đó anh cũng quá sốt ruột, cô không thể không nghi ngờ.
Nhưng sau khi chờ đợi một ngày một đêm, cô cũng không đề cập đến nó một lần nào. Chẳng lẽ cô muốn che đậy chuyện này một cách lặng lẽ như trước?
“Bà xã, thật ra túi tài liệu…..” Lệ Dạ Kỳ nói, Ngôn Lạc Hi giật mình, tim đập loạn.
Giờ phút này nhắc đến chuyện này, anh muốn nói gì?
Nói Phó Du Nhiên thật sự là Lệ Du Nhiên, nói là cô
“À, anh còn để bụng chuyện tối qua, sau này em sẽ không tùy ý ra vào phòng làm việc của anh.”
Ngôn Lạc Hi ngắt lời Lệ Dạ Kỳ, tim đập mạnh dữ dội. Cô là đang làm cái quái gì vậy? Cô sợ điều gì chứ?”
Lệ Dạ Kỳ mím môi:”Không sao đâu.”
“Cái gì?”
“Em vào hay ra phòng làm việc của anh không quan trọng, đêm qua anh phản ứng hơi quá, đó là nhà của chúng ta, không có nơi nào em không thể đi”. Lệ Dạ Kỳ Kỳ bình tĩnh nói.
“Ồ”
Xe chạy vào bãi đậu của đại học Đế Đô, Ngôn Lạc Hi đội mũ và đeo khẩu trang cùng Lệ Dạ Kỳ tách ra đi tìm người.
Ngôn Lạc Hi rất lo lắng cho Cố Thiển, sợ cô gái nhỏ nghĩ không thông làm ra chuyện dại dột. Dù sao thì Cố Thiển vẫn còn trẻ, luôn được Mặc Bắc Trần bảo bọc trong vòng tay. Niềm hy vọng cuộc sống bị người tin tưởng kính trọng nhất đập tan, đây chắc chắn là một đòn giáng mạnh mẽ tan nát cõi lòng.
Ngôn Lạc Hi chạy khắp nơi ở vẫn không nhìn thấy Cố Thiển, sự bất an trong lòng dâng trào nguyện cầu đừng xảy ra chuyện gì.
Mặc Bắc Trần và Lệ Dạ Kỳ vừa đi ra, ba người nhìn nhau lắc đầu.
Mặc Bắc Trần nói:”Tôi đã tìm khắp mọi nơi cô ấy có thể đến và không đến vẫn không nhìn thấy cô ấy”. Nếu biết anh chắc chắn không cho cô ra ngoài làm việc.
Ngôn Lạc Hi Lạc Hi lắc lắc tay, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Còn một nơi, Thiển Thiển chắc chắn ở đó”
“Ở đâu?” Lệ Dạ Kỳ và Mặc Bắc Trần đồng thanh hỏi.
“Bình Dương cung”
Đó là nơi Cố Thiển và Thẩm Trường Thanh lần cuối gặp nhau.
Ba người chạy tới Bình Dương cung, quả nhiên nhìn thấy Cố Thiển đang ngồi ở góc tháp, Ngôn Lạc Hi vốn định chạy tới thì bị Lệ Dạ Kỳ nắm lấy cánh tay, lắc đầu kéo cô xuống tháp.
“Anh Mặc trên đó một mình ổn không?” Ngôn Lạc Hi hỏi, bất an nhìn bóng lưng Lệ Dạ Kỳ, cô biết Cố Thiển tất nhiên không muốn nhìn thấy Mặc Bắc Trần.
“Đây là chuyện người ta, cứ để họ tự giải quyết”
Lệ Dạ Kỳ bình thản nói.
“Nhưng mà….” Ngôn Lạc Hi quay đầu lại, nhìn thấy toà thành cao ngất, thở dài một tiếng.
“Em hiểu rồi”
Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào túi quần nhìn cô, trang bị đầy đủ chỉ lộ ra đôi mắt trong veo u sầu, trong lòng như bị thứ gì đó đánh trúng: “Đừng lo, Bắc Thần sẽ dỗ dành cô ấy.”
Ngôn Lạc Hi giật mình, cúi đầu.
Mặc dù cô biết rằng Mặc Bắc Trần mất kiểm soát và ép buộc Cố Thiển vì Lê Trang Trang đánh thuốc , nhưng từ tận đáy lòng, vẫn cảm thấy điều đó khó thể tha thứ.
“Lệ Đại Thần, cho đến bây giờ, anh vẫn tán thành Mặc Bắc Trần và Thiển Thiển ở cùng nhau là tốt nhất?”
Lệ Dạ Kỳ nắm chặt lấy tay cô.
“Phu nhân, mỗi người đều có số phận của mình, theo anh nghĩ lúc Mặc lão gia đưa Cố Thiển về Mặc gia đã định sẵn cô ấy sẽ là người của Bắc Trần rồi”
