Giây tiếp theo, một người bước ra từ phiến đá bên cạnh phiến đá 9527.
Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già giảo hoạt, hay nói chính xác hơn nữa là lão già giảo hoạt rao bán bảo bối ở trước cổng thành U Đô.
Diệp Thành hơi giật mình.
Lão già giảo hoạt cũng giật mình.
Thế này là thế nào? Đã mua được nhà rồi?
Ông ta liếc tấm ngọc bài treo bên hông Diệp Thành, vẻ mặt cũng đặc sắc như Diệp Thành lúc trước.
Mới mười mấy ngày trước, tên thanh niên trước mặt còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, vậy mà bây giờ đã mua được nhà, hơn nữa còn là hàng xóm của mình, ông ta thật sự rất sốc!
“Sư phụ ta cho”, Diệp Thành bịa bừa một lý do.
“Sư phụ ngươi giàu lắm nhỉ!”, lão già giảo hoạt líu lưỡi.
“Cũng tạm!”
“Con chim này của ngươi được lắm, bán cho ta đi!”, ông ta nhìn chằm chằm Tiểu Ưng đang đậu trên vai Diệp Thành với ánh mắt nóng rực, đương nhiên ông ta đã nhìn ra được sự phi thường của Tiểu Ưng, nó không đơn giản như bề ngoài.
“Ông nói nó à!”, Diệp Thành nhìn Tiểu Ưng: “Chuyện này ta không quyết định được, đây là chim của sư phụ ta, ông tìm sư phụ ta bàn bạc đi”.
“Lại là sư phụ ngươi, sư phụ ngươi ở đâu để ta đi tìm ông ta nói chuyện”, lão già giảo hoạt xắn tay áo, dáng vẻ như sắp đánh nhau, hơn nữa có vẻ còn định dốc hết tài sản để mua Tiểu Ưng về.
“Chắc bây giờ đang uống trà với Chu Tước đấy”.