Ba người khẩn cấp ngừng lại giữa không trung, quan sát đánh giá Diêm Tu từ trên xuống dưới, mà Diêm Tu tướng mạo tự nhiên là không làm cho người ta thích rồi, nhưng mà thấy Diêm Tu lại là trang phục tục gia, Hồng sư tỷ trầm giọng nói:
– Hai người các ngươi mau đi lục soát đi!
Lạc Sư muội và Vũ sư muội đang định lắc mình đi, ai ngờ Miêu Nghị đã chủ động lắc mạnh hiện thân đến, khiển trách:
– Người tới là người nào?
Dĩ nhiên, vải đen phủ đắp lên người đã trừ đi rồi, lộ ra hình dáng.
Diêm Tu hơi lộ thần sắc cung kính, lui trở lại bên cạnh Miêu Nghị hồi đáp:
– Đại nhân, xem ra là tránh không khỏi rồi, những người này không giết chúng ta sợ là sẽ không dừng tay đâu.
Hồng, Lạc, Vũ ba người nhìn hướng đến của Miêu Nghị, lại nghe xưng hô “Đại nhân”, đang kinh nghi bất định muốn quát mắng, ai ngờ Miêu Nghị đã tức giận nói:
– Hảo! Nếu thoát không được, liền liều cái cá chết lưới rách là được rồi, Quỷ Thị tổng trấn Ngưu Hữu Đức ở chỗ này, ai dám quyết một trận tử chiến cùng ta!
Phất tay rút ra Nghịch Lân thương nổi giận chỉ ba người, Quỷ Thị tổng trấn Ngưu Hữu Đức? Người này chính là Ngưu Hữu Đức? Hồng, Lạc, Vũ ba người trong nháy mắt có chút bối rối, có chút phản ứng không kịp là chuyện gì xảy ra.
Hồng sư tỷ có chút trố mắt nói:
– Ngươi chính là Quỷ Thị tổng trấn Ngưu Hữu Đức của Thiêm Đình bên đó?
Miêu Nghị thương vân chỉ miệng vân cười lạnh:
– Sao biết rõ rồi còn hỏi, từ Tuệ Lâm tinh truy sát đến đây, không phải là muốn lây tánh mạng Ngưu mô sao? Cứ phóng ngựa lên đây!
Cái gì mà từ Tuệ Lâm tinh truy sát đến đây? Sư tỷ muội ba người đưa mắt nhìn nhau.
Cũng đúng lúc này, phía sau lại lục tục có đồng môn chạy đến, hiệp trợ ba người vây khốn Miêu Nghị và Diêm Tu ở trung gian, từng người từng người trên tay đều rút ra tam xoa kích.
Hồng sư tỷ trầm giọng nói:
– Ta không quản ngươi là ai, vừa rồi người từ độc tinh đi ra có phải là ngươi hay không?
Miêu Nghị cười lạnh:
– Cái gì độc tinh? Bớt cố lộng huyền hư ở chỗ này đi! Từng người từng người giấu đầu giấu đuôi không dám lộ diện nhìn người sao? Các ngươi rốt cuộc là ai?
Hồng sư tỷ lột xuống khăn trùm đầu của hắc sắc sáo trang, một mái tóc dài và mượt tản ra lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ:
– Đệ tử Thương Hồng dưới trướng Ngọc Diện Phật, tuân phật chỉ tới độc tinh hái thuốc, bần tăng hỏi một câu nữa, vừa rồi người từ độc tinh đi ra có phải là ngươi hay không?
Một đám sư tỷ muội đua nhau lột xuống khăn trùm đầu, sau khi trừ đi hắc sắc sáo trang, lộ ra hình dáng, từng người từng người đều vô cùng xinh đẹp, nhất là cách ăn mặc đó thật sự là bốc lửa mê người, đủ bại lộ, gần như người nào cũng đều lộ ra hơn nửa bộ ngực trắng như tuyết và đùi thon trắng bóng, nhìn đến hai mắt lồi ra khiến cho người ta mau huyết chạy ùng ùng trong người, ngay cả Miêu Nghị cũng đều nhìn đến sửng cả sốt, đám người kia ăn mặc so với Trương Thiên Tiểu xem ra chỉ có hơn chứ không có kém.
Miêu Nghị và Diêm Tu không khỏi đưa mắt nhìn nhau, có chút hoài nghi những nữ nhân này đúng thật là người trong Phật môn sao?
– Ngọc Diện Phật? Trách không được gan to như vậy!
Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh một tiếng, móc ra tinh linh, trực tiếp liên lạc Khâu Tranh, dĩ nhiên là cầu Viện!