Dĩ nhiên, loại mị hoặc trình độ này đối với Nhiếp Vân mà nói, cũng không có một chút ảnh hưởng nào, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy không tệ mà thôi.
Một lát sau, một khúc ca múa kết thúc, Tinh Liên đã ngừng lại.
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này như nàng, dựa theo đạo lý mà nói. Khiêu vũ, ca hát sẽ không có cảm giác mệt nhọc chút nào. Nhưng mà lúc này nàng lại rịn mồ hôi, thở dốc, xem ra một khúc ca múa này cũng không có chỉ là động tác mà còn xen lẫn tu vi và thực lực của nàng.
– Ta đã nhảy xong, cũng đã hát xong, rốt cuộc ngươi có phương pháp gì trị liệu cho dược liệu. Mau nói nhanh một chút đi, nếu như vô dụng, ta tin Vô Lượng cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Sau khi ngừng lại, hai mắt Tinh Liên lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Vân.
Vũ điệu vừa rồi của nàng chính là tuyệt chiêu sở trường nhất của nàng. Một khi thi triển toàn bộ ra, không chỉ tiêu hao tu vi, ngay cả linh hồn cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Cũng chính bởi vì như vậy cho nên mới có uy lực như vậy. Đủ để khiến cho cường giả cấp bậc tông chủ cũng không nhịn được phải thất thần.
Nói cách khác, để cho nàng ca múa một khúc, đối với nàng cũng là một loại khảo nghiệm, cả người cũng cảm thấy khí tức khó có thể thông thuận. Ước chừng cần khôi phục mấy ngày mới có thể lần nữa trở lại trạng thái trước đó.
– Dùng phương pháp gì? Đã bắt đầu trị liệu rồi, ngươi xem…
–
Thấy dáng vẻ của nàng, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, lại chỉ về phía dược liệu cách đó không xa.
Tinh Liên sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu nhìn lại. Quả nhiên đã thấy gốc dược liệu trước đó cúi đầu ủ rũ lại một lần nữa ngóc lên, mặc dù còn không có trở lại thời kỳ khỏe mạnh, thế nhưng rõ ràng đã cí chuyển biến rất tốt.
– Chuyện này… Ngươi đã dùng thuốc gì?
Tinh Liên có chút ngây ngốc.
Trong lúc nàng khiêu vũ, mặc dù hết sức chăm chú, thế nhưng cũng dùng ánh mắt nhìn qua người thanh niên này. Hắn ta không có hành động nào, cũng không có thi triển bất kỳ thủ đoạn cứu chữa dược liệu nào… Sao lại… Dược liệu vốn đã sắp chết bây giờ lại có tinh thần như vậy cơ chứ?
Phải biết tình huống của dược liệu như vậy, không biết đã có bao nhiêu đại sư xem qua. Thế nhưng ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp nào cả.
– Vị thuốc này chính là ngươi!
Nhiếp Vân cười nói.
– Ta?
Snh mắt Tinh Liên chớp chớp, không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng còn tưởng rằng đối phương đang đùa giỡn nàng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Trong lúc đang muốn phát tác thì đã thấy sư phụ Bích Dao cung chủ của nàng đã đi tới.
– Hắn nói không sai, thuốc cứu chữa những dược liệu này quả thực là ngươi!
Dường như Bích Dao cung chủ cũng nhìn ra được cái gì đó. Hai mắt nhìn về phía Nhiếp Vân, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán dương khó có thể che giấu.
– Con sao?
Tinh Liên mê hoặc.
– Dược vật cũng có tinh khí thần, mấy gốc dược liệu này cúi đầu ủ rũ như vậy. Rõ ràng là tinh khí thần chưa đủ, tiếng ca và vũ điệu vừa rồi của con đã hấp dẫn sự chú ý của dược liệu, khiến cho chúng lần nữa khôi phục lại. Mặc dù cách lúc khỏe mạnh còn có một đoạn, thế nhưng ít nhất cũng đã nói rõ phương pháp này là chính xác!
Bích Dao cung chủ hơi mỉm cười nói.
Vô Lượng cung nổi danh vì bồi dưỡng dược liệu trân quý, là một người cung chủ, bản thân nàng chính là đại sư dược lý. Lúc vừa mới bắt đầu nàng còn không hiểu động tác của Nhiếp Vân, thế nhưng sau khi thấy những thứ này nàng đã thông suốt tất cả.
– Biết dược vật có tinh khí thần, hơn nữa còn đã nghĩ được phương pháp cứu chữa dược vật. Các ngươi quả thực không đơn giản!
Nhìn về phía hai người Nhiếp Vân và Vân Phi, Bích Dao cung chủ khẽ gật đầu một cái.
Biết được dược vật có tinh khí thần, cũng đã đứng ở phía trên rất nhiều đại sư dược lý, lại dùng loại thủ đoạn như vậy kích thích dược liệu, mà còn có nắm chắc như vậy. Ngay cả Bích Dao cung chủ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thực, cũng không phải là Nhiếp Vân có nắm chắc. Hắn làm như vậy, cũng chỉ là thử một chút mà thôi. Cũng không có bất kỳ nắm chắc nào. Sở dĩ hắn không sợ vì vậy mà đắc tội với Vô Lượng cung là bởi vì hắn còn có một lá bài tẩy!