“Rồi rồi rồi!… Nếu Du đại nhân đã có hứng như vậy, Ngôn Thường sẽ phụng bồi tới cùng. Này này, coi chừng dưới chân ngài kìa.”
Người đàn ông say kia cười nói rất vui vẻ.
“Ha ha ha ha… Chắc cũng là duyên phận mới gặp được Ngôn đại nhân tại đây. Hôm nay, ta sẽ lấy Kim Ngọc tửu đã ủ lâu năm ra…”
“Du đại nhân khách sáo rồi!”
Ngôn Thường vừa dìu người, vừa bước tới trước, vô tình trông thấy Kế Duyên ở cách đó không xa. Rõ ràng, ông ấy chợt sửng sốt ngay lập tức.
“Kế tiên sinh ư?”
Ngôn Thường dụi dụi mắt rồi nhìn lại, thực sự không phải là ảo giác.
“Ngôn đại nhân, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Kế tiên sinh, thật sự là ngài! Ngôn mỗ… Ngôn mỗ xin chào Kế tiên sinh và hai vị.”
Ngôn Thường đè đồng bạn bên cạnh xuống, làm một động tác vái chào. Tuy rằng ông ta tỏ vẻ mừng rỡ, nhưng thật sự không phải cái thái độ cực kỳ kích động kia.
“A? Sao không đi tiếp vậy, về đến phủ rồi ư? Đi nào, vô nhà uống rượu tiếp…”
Kế Duyên gật đầu với Ngôn Thường rồi nhìn sang kẻ được ông ấy dìu bên cạnh. Người này toát ra một khí phách nhà quan, chắc cũng không phải là thứ dân thông thường.
“Dường như vị đại nhân này đang có tâm sự à?”
Ngôn Thường nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Kế tiên sinh, ngài nói xem, nhiệm vụ khó làm nhất trên thế gian này là gì?”
“Việc này mà còn có xếp hạng nữa à?”
Kế Duyên không dằn được lòng, hỏi ngay lập tức.
Ngôn Thường chẳng hề thừa nước đục thả câu, chỉ ngay đồng bạn của mình.
“Nhiệm vụ khó khăn nhất trên thế gian này chính là đảm nhận chức phủ doãn của Kinh Kỳ phủ.”
Tại hai phủ lớn nhất trực thuộc triều đình Đại Trinh, chức quan đứng đầu nơi đây được gọi là phủ doãn, thay vì tri phủ như các nơi khác. Chức quan này có phẩm cấp cao hơn tri phủ một bậc, là chức quan tứ phẩm ngang hàng với chức vụ tri châu.
Long Tử và Long Nữ không rõ chuyện nhân gian, vẫn chưa hiểu mô tê gì cả. Thế nhưng, Kế Duyên vừa nghe đã hiểu, lập tức liếc nhìn người đàn ông say rượu này một cái.
Tại phủ nha dưới chân thiên tử, ngộ nhỡ có xảy ra bất cứ vụ án gì, thì luôn luôn có rủi ro dính dáng đến mấy vị quan to hoặc hoàng thân quốc thích. Vì lẽ đó, quả thật rất nhức đầu khi đảm nhận chức quan này.
“Ngôn đại nhân, xin cứ tự nhiên. Kế mỗ còn phải đi trước vì có việc.”
Kế Duyên không hỏi tỉ mỉ xem chuyện gì, chắp tay chào rồi dẫn hai người phía sau rời đi.
Ngôn Thường há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn không dám gọi Kế Duyên lại.
Đến hiện tại, Nguyên Đức đế cũng không còn mặn mòi gì trong việc tìm tiên cầu thuốc nữa rồi. Nói một câu khó nghe, thậm chí Ngôn Thường cũng không muốn lão hoàng đế tìm được cao nhân.
Với tình hình hiện tại ở kinh đô, nếu Ngôn Thường cố gắng đi tìm tiên nhân, có lẽ Hoàng đế chưa băng hà thì bản thân Ngôn Thường sẽ gặp phải nguy hiểm trước lão ấy nữa.
Một phàm nhân như ông ta không thể nào chi phối được cách làm việc của tiên nhân. Việc ra lệnh làm gì, làm như thế nào là không bao giờ xảy ra.
Nhóm người Kế Duyên nhanh chóng đến trước cổng quán rượu. Ứng Phong vẫn còn đứng quan sát Ngôn Thường và vị phủ doãn Kinh Kỳ phủ kia.
“Kế thúc thúc, vị Khâm Thiên giám kia có vẻ thoải mái quá nhỉ? Chắc chắn ông ta biết thúc là tiên nhân, thế mà không bám riết theo thúc.”
“Ừ, đúng rồi, biết điều hơn Ứng điện hạ một chút.”
Nghe Kế Duyên châm chọc, Long Tử chợt ngượng ngùng, trong khi Long Nữ thầm cười trộm.
Kế Duyên không nói thêm gì nữa, dẫn hai người vào quán.
“Xin chào, mời ba vị khách quan vào trong. Chẳng hay các vị đã đặt bàn trước hay chưa?”
Lúc đầu, hắn định đến nhã gian trên tầng hai, nhưng rồi thay đổi ý nghĩ ngay lập tức khi nghe câu hỏi của tiểu nhị.
“Đã đặt trước rồi!”
Kế Duyên ngẩng đầu, nhìn bâng quơ.
“Căn nhã gian ở góc Đông Bắc tầng trên đấy.”
“Hả?”
Tiểu nhị của quán ngẩn người trong thoáng chốc.
“Khách quan này, ngài có nhầm lẫn gì không? Đã có người trong căn phòng đó rồi.”
Kế Duyên bước vào quán, lắc đầu cười.
“Không lầm, không lầm. Chính là Tiêu công tử đặt mà. Y đến trước, còn bọn ta là khách của y.”
“À, tiểu nhân đã hiểu, đã hiểu. Sao ngài không nói sớm, để tiểu nhân dẫn ngài lên!”
“Thế thì tốt quá. Phiền ngươi rồi.”
Kế Duyên cùng tiểu nhị bước lên cầu thang; Long Tử và Long Nữ nhìn nhau rồi vội vã đi theo.
Trong nhã gian ở góc Đông Bắc tầng hai, Tiêu Lăng đang nâng chén đối ẩm cùng người phụ nữ mà mình thầm ngưỡng mộ. Trong phòng có hai chiếc bàn; một bàn có rượu và thức ăn, bàn còn lại được dùng để đặt văn phòng tứ bảo và một bức tranh vừa vẽ xong.
Đang lúc cao hứng, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
… Cạch cạch cạch…
“Tiêu gia, khách của ngài đến rồi.”
Tiêu Lăng đặt cái chén rượu xuống, nhìn giai nhân cạnh bên bằng ánh mắt dò hỏi.
“Ai thế nhỉ?”
Theo sau âm thanh kẽo kẹt, cánh cửa bị đẩy ra. Kế Duyên bước vào, chắp tay về phía Tiêu Lăng và Đoàn Mộc Uyển.
“Là ta, xin chào Tiêu công tử và Đoàn cô nương!”
Tiêu Lăng hoàn toàn không biết Kế Duyên là ai, vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng rõ ràng đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời mà Kế Duyên vừa nói.
Người phụ nữ bên cạnh cũng thò tay nắm chặt trang phục của Tiêu Lăng phía dưới gầm bàn nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cướp lời Tiêu Lăng.
“E rằng tiên sinh đã nhận lầm người. Tiểu nữ họ Lục, nào phải họ Đoàn.”
Thấy tình cảnh này, người tiểu nhị đã biết mình mắc phải sai lầm, vừa định lên tiếng thì bị người phụ nữ phía sau đưa tay ra, vẫy vào mặt mình một cái. Ngay lập tức, y cảm thấy đầu óc mụ mị hẳn, cứ thế mà bước xuống cầu thang một mình.
Kế Duyên không thèm để ý những gì vừa xảy ra sau lưng, nhón chân bước vào phòng. Long Tử và Long Nữ cũng bước theo rồi đóng cửa lại. Thậm chí, người theo sau còn điểm nhẹ lên khung cửa, tạo ra một đạo pháp quang mờ mịt quanh căn phòng.
Tiêu Lăng im lặng, híp mắt nhìn ba người xa lạ đi tới trước mặt. Có thể thấy rõ, ba người này không biết võ công; y có thể giết chết bọn họ chỉ bằng một tay.
“Các ngươi là ai?”
Tiêu Lăng lạnh lùng hỏi, ngầm kẹp ba thỏi bạc vụn dưới bàn.
“Kế thúc thúc, tên này là người thiếu nợ thúc à? Thật thú vị, đúng thật là hai tên…””
Người phàm!
Ứng Phong cực kỳ tò mò. Trước khi vào kinh thành, nhờ hỏi tới hỏi luôn liên tục, mà y biết rõ một vài chuyện từ lời kể của Kế Duyên, biết về việc Kế thúc thúc nhà mình bị con Yêu hồ nào đó lừa gạt, thành công trốn thoát một cách an toàn. Dĩ nhiên, Long Tử cũng rất kinh ngạc khi nghe thấy thế.
“Hoang đường! Tiêu mỗ thiếu nợ ngươi khi nào?”