Hai mí mắtNhiếp Vân nháy nháy, thật hay giả vậy? Lại có người lấy tên này? Người này nhận ra mình, hay là cố ý dùng cái tên này?
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân lập tức nhìn kỹ đối phương.
Người trước mắt này mặc dù là một thiên tài rất tốt, thế nhưng bất quá cũng chỉ chừng hai nghìn đầu đại đạo. Thực lực như vậy muốn nhìn thấu hắn ngụy trang, chuyện này tuyệt không có khả năng!
Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp hay sao?
Mặc dù cái tên Nhiếp Vân này của hắn không tính là đặc thù, thế nhưng gặp phải một người trùng tên trùng họ. Chuyện này cũng không có dễ dàng như vậy a!
– Khục Khục!
Thấy vẻ mặt của Nhiếp Vân kỳ quái như vậy, thanh niên này đã biết là chuyện tên của mình. Vẻ mặt lập tức có chút lúng túng:
– Kỳ thực tên của ta gọi là Vân Niết, ta luôn lấy Nhiếp Vân Chúa Tể làm thần tượng, cho nên… Ta tự mình sửa lại tên!
– Sửa tên?
Nghe thấy gia hoả này tên là Vân Niết, lại tự mình sửa lại tên, Nhiếp Vân có chút dở khóc dở cười, nói
– Ngươi đổi thành Nhiếp Vân, nếu như để cho Nhiếp Vân Chúa Tể biết, nhất định hắn cũng sẽ mất hứng a. Lại nói, nếu như để cho một ít người sung bái hắn biết, có lẽ ngươi sẽ gặp phải vô số phiền toái a.
Một đường quật khởi ở trong Tam giới, Nhiếp Vân không cần cũng đã biết hắn có một nhóm người tử tung. Người này lại đem tên của mình đổi thành tên của hắn, một khi bị những người tử trung này biết được. Hắn tuyệt đối có thể bảo đảm những người kia sẽ chỉnh chết tiểu tử này!
– Đa tạ huynh đệ nhắc nhở… Ta chỉ lo đổi tên mà lại quên đi chuyện này. Đúng vậy, ta vẫn nên gọi là Vân Niết thì hơn… Bất quá, cái tên này có ý tứ chút điên đảo Nhiếp Vân đại nhân, không bằng gọi là… Vân Phi đi! Vân Phi, bay lượn trong mây… Cho dù cho Nhiếp Vân đại người có biết thì chắc chắn cũng sẽ không trách ta!
Thanh niên nàyvội nói.
– …
Nhiếp Vân im lặng không nói.
Người này đổi tên đổi họ… Quả thực là một trò khôi hài, mà người này quả thực cũng là một kỳ nhân a.
Thấy dáng vẻ của đối phương nghiêm túc, lúc này Nhiếp Vân mới hiểu được. Cũng chỉ có những kỳ nhân như vậy mới có thể gọi hắn lại, nói là cùng đi Vô Lượng cung.
Hỗn Độn Chí Tôn vực tốt xấu lẫn lộn, chuyện giết người cướp của chỗ nào cũng có. Nếu như không thiếu đầu óc thì làm sao có thể tùy tiện kéo một người tạo thành một đội cơ chứ? Đây không phải là tự mình muốn chết sao?
– Đúng rồi, huynh đệ, ngươi tên là gì!
Thanh niên Vân Phi nháy mắt nhìn tới.
– Nếu như ta nói ta tên là Nhiếp Vân thì ngươi có tin không?
Nhìn dáng vẻ của hắn, Nhiếp Vân cười nói.
– Không tin!
Cái cổ của Vân Phi liên tục lắc lắc, trên mặt cũng sinh ra vẻ khinh bỉ. Dường như đang muốn nói, nói láo cũng phải có sáng ý a. Ta mới vừa nói xong ngươi lại làm như vậy, quả thực là không biết bắt chước người khác nha.
– Ta tên là Tiêu Lăng!
Biết rõ đối phương không tin, Nhiếp Vân cũng không muốn dùng tên thật của mình, trực tiếp đem tên của bằng hữu hắn trong Thiên địa lục đạo nói ra.
Dù sao cái tên này cũng không có mấy người biết, có thể tùy tiện dùng một phen.
– Hóa ra là Tiêu huynh!
Vân Phi ra vẻ đã hiểu, sau đó lại nhìn chung quanh một chút, đột nhiên thấp giọng nói:
– Ngươi cũng tới vì thân phận Khách Khanh trưởng lão của Vô Lượng sơn hay sao?
– Khách Khanh trưởng lão?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
– Được rồi. Nếu như chúng ta đã đi cùng nhau, như vậy chuyện này ta cũng không giấu nữa. Chuyện này ngay cả ta cũng biết, ngươi đừng có giấu diếm nữa.
Vân Phi cười hắc hắc.
– Ta không biết ngươi đang nói gì, Khách Khanh trưởng lão là cái gì vậy?
Nhiếp Vân lắc đầu hỏi.