– Ngươi và ta hiện giờ có thể sống sót, hơn nữa được cống hiến tài năng ở Ngự lâm quân, đền đáp triều đình, hộ vệ Thánh thượng, cũng không sống uổng phí cả đời này.
– Đúng vậy!
Mộ Dung Hạc dừng ở Thi Liên Vân, chậm rãi nói:
– Liên Vân, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, Mộ Dung Hạc ta tự hỏi đối xử với ngươi không tồi, trong đại bản doanh này, cũng đã đem ngươi trở thành người ta thân tín nhất.
– Ân đức của đại nhân, ty chức suốt đời khó quên, cho dù vượt lửa băng sông, cũng không có thể báo đáp ân tình của đại nhân.
Thi Liên Vân lập tức đứng dậy, nghiêm mặt nói:
– Nếu đại nhân có gì phân phó, ty chức nguyện dung toàn lực để ứng phó, tính mạng này của ty chức, là do bảy năm trước đại nhân ban cho.
– Ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện!
Mộ Dung Hạc ân cần.
Sau khi Thi Liên Vân ngồi xuống, Mộ Dung Hạc mới nói:
– Liên Vân, đao pháp của ngươi, không nói ở quân doanh, cho dù là toàn bộ Ngự lâm quân, cũng là đệ nhất thân thủ, ‘Đoạt mệnh thập tam đao’ của ngươi, cao thâm, thi triển ra, uy lực vô cùng, ta xem thiên hạ này cũng không có mấy người có thể ngăn cản!
Thi Liên Vân nói:
– Đại nhân quá khen.
Mộ Dung Hạc mỉm cười nói:
– Cũng không khen quá đâu. Liên Vân, lần này diễn tập binh, ta muốn mượn thân thủ ngươi vào việc này chút, ngươi có nguyện ý không?
Thi Liên Vân không chút do dự nói:
– Đại nhân có lệnh, ty chức nào dám không tuân theo!
– Tốt!
Mộ Dung Hạc trong mắt hiện ra vẻ hung ác, nham hiểm, khoát tay, để Thi Liên Vân sát vào, mới thấp giọng nói:
– Liên Vân, ngươi cũng đã nghe nói qua, tân Hộ quân úy đội cung binh Màn Mạc, cùng ta có khúc mắc, lại ỉ thân phận con cháu quý tộc, ba lần bốn lượt khiêu khích ta, không xem ta ra gì, ta là con nhà võ, nhất định là ân đền oán trả, cho nên… Lần này ta nghĩ mượn cơ hội binh diễn này giáo huấn hắn một phen, ngươi có bằng lòng tương trợ hay không?
Thi Liên Vân hơi trầm ngâm, mới hỏi:
– Đại nhân, ty chức phải làm như thế nào?
– Tuy nói ta cùng với hắn rất có khúc mắc, nhưng… chung quy cũng không phải thâm cừu đại hận gì, cho nên chỉ cần cho hắn giáo huấn nho nhỏ là được.
Mộ Dung Hạc hạ giọng nói:
– Lấy đao pháp của ngươi, hắn cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi chỉ lưu lại trên người hắn một vết thương nhỏ, chỉ cần nhìn thấy máu của hắn … ta sẽ thoát khỏi cảm giác này.
Thi Liên Vân cũng không phải thằng ngốc, trong lòng biết, nói lưu lại một vết thương, tuy đơn giản, nhưng hậu quả lại có chút nghiêm trọng.
Thân phận của Hàn Mạc dù sao cũng không phải bình thường, bị thương không phải là sự tình quá lớn, nhưng bị thương ở trước mặt các tướng sĩ, lại là một sự mất thể diện lớn, Hàn gia có thể sinh ra oán hận hay không?
Nhưng chỉ do dự một chút, Thi Liên Vân cuối cùng vì tình nghĩa, gật đầu nói:
– Đại nhân yên tâm, Hàn Mạc cho dù lợi hại, nếu ta toàn lực thi triển đao thuật, muốn ở trên người hắn xuất hiện vết thương, cũng không phải là việc khó.
Mộ Dung Hạc cười ha hả nói:
– Thế thì tốt rồi, quả nhiên không hổ là huynh đệ tốt nhiều năm của ta. Liên Vân, ngươi không cần lo lắng hậu sự, Hàn gia đến tìm phiền toái, phía sau chúng ta còn có Tiêu thái sư, bọn họ không thể làm gì. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Thấp giọng nói:
– Liên Vân, việc này nếu thành công, một khi ta lên làm Chỉ huy sứ, vị trí Hộ quaann tham lĩnh kỵ binh, ta sẽ ban cho ngươi!
Thi Liên Vân cũng không có vẻ hưng phấn, thoạt nhìn rất thản nhiên, chỉ có chắp tay nói:
– Đa tạ đại nhân nâng đỡ!
Mộ Dung Hạc cười ha hả nói:
– Liên Vân, ta cho ngươi xem đồ vật này, không biết ngươi có thích hay không?
Hắn đi tới cái bàn nhỏ khác, chỉ vào rương gỗ dài trên bàn, cười nói:
-Cái này, là lễ vật ta tặng ngươi!
– Lễ vật?
Thi Liên Vân nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Mộ Dung Hạc tiến tới mở rương gỗ, lấy ra một thanh trường đao dài bốn thước ba tấc, chuôi đao được đúc đồng, bên ngoài quấn một lớp da tê giác, được trang trí bằng ngà voi hình xoắn ốc, hai tay cầm chuôi đao, vỏ đao màu lục được may từ da cá mập, toàn bộ thanh đao có vẻ ngoài tinh xảo nhưng vẫn không mất phong cách cổ xưa.
Thanh đao này đưa ra ngoài, không biết giá trị bao nhiêu.
– Cái này …!
Thi Liên Vân sửng sốt, vội nói:
– Đao này quá mức quý báu, ty chức… ty chức không dám tiếp nhận!
Mộ Dung Hạc lắc đầu nói:
– Liên Vân, ngươi lời này chỉ là thừa, ngươi và ta là huynh đệ, một cây đao có thể coi là gì chứ. Huống chi bảo đao tặng anh hùng, bảo đao này, giao vào tay ngươi, coi như là có đất dụng võ, còn không nhận lấy?
Thi Liên Vân trầm mặc một chút, rốt cục tiếp nhận đao, cung kính nói:
– Ty chức tạ ơn đại nhân!
– Không nhìn lưỡi đao sao?
Mộ Dung Hạc cười tủm tỉm nói.
Thi Liên Vân lúc này mới cầm lấy chuôi đao, chậm rãi rút ra, một cỗ khí lạnh tỏa ra, lưỡi đao giống như mặt nước tỏa ra hơi lạnh kinh người, bề rộng đao chừng sáu tấc, sống đao dày khoảng hai phân, lưỡi đao mỏng như cánh ve, sắc bén, trên thân đao mơ hồ có thể thấy khắc mấy chữ: hung binh.
Thi Liên Vân là người có kiến thức về đao, nhìn thấy lưỡi dao, lập tức khen:
– Thật sự là đao tốt!
Thu đao về, nói:
– Đại nhân, tiểu nhân … tiểu nhân có tài đức gì, mà có thể nhận được vinh hạnh này?
Mộ Dung Hạc vỗ vỗ bả vai Thi Liên Vân, hòa nhã nói:
– Ngôn ngữ khách khí này, về sau không được nói nữa. Liên Vân, khi ở trên võ đài, ta muốn ngươi dùng đao này lấy máu Hàn Mạc.
Thi Liên Vân lập tức nghiêm nghị nói:
– Ty chức tuân mệnh!
Chờ Thi Liên Vân rời khỏi doanh trướng, trên mặt Mộ Dung Hạc mới hiện ra vẻ âm độc, thấp giọng tự nói:
– Thái sư nói mượn đao giết người, cứ như vậy đi … Thi Liên Vân, mạng của ngươi là do ta cứu, lần này… cũng là lúc nên báo đáp cho ta…