– Gì? Ngươi không phải là người!
Lão Tổ Viêm Gia mắt thấy một màn như vậy, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, khuôn mặt chấn động, kêu lớn một tiếng.
Sở Vân nhân cơ hội này, lại bắn ra Băng Phách Thần Quang. Lão Tổ Viêm Gia bị bắn trúng nhiều lần, rốt cuộc cũng bị thuyền hoa bỏ lại.
Nhưng mà một lát sau, lão lại đuổi kịp thêm một lần nữa, kiên trì phát động công kích.
Lại bị một mình Sở Vân hoàn toàn đánh lui. Rốt cục, sau khi tiến vào vùng biển của Thư Gia, Lão Tổ Viêm Gia mới hoàn toàn biến mất, không tiếp tục truy đuổi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thuyền hoa neo lại bên một bờ biển vắng vẻ, Sở Vân cùng Kim Bích Hàm mới xuống thuyền.
– Cảm tạ! Tin tưởng rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Sở Vân phất tay cáo biệt với Hồng Thường Tiên Tử.
– Chỉ hy vọng được như thế.
Hồng Thường Tiên Tử đứng ở đuôi thuyền, gió đêm thổi tới khiến cho nàng giống như một đóa hỏa diễm đang nhảy múa trong màn đêm. Cho dù là đêm đen dày đặc, cũng không thể ngăn cản được dung nhan tươi đẹp của nàng.
– Đúng rồi, chiếc vòng cổ làm từ Long Tinh của Vạn Tu Tham Long này tặng cho ngươi.
Thuyền đã rời đi, Hồng Thường Tiên Tử bỗng nhiên ném lại một chiếc vòng cổ.
Đây chính là một trong những lễ vật mà Thiết Ngao phải bỏ ra một cái giá lớn mới có thể mang về tặng cho Hồng Thường Tiên Tử.
Sở Vân không khỏi ngẩn ra, vô thức bắt lấy chiếc vòng cổ. Hắn thực không ngờ, sau khi có được Long tinh của Cực Địa Băng Long, nhanh như vậy đã có thể đạt được thêm long tinh của một đầu Long Thú tuyệt phẩm nữa.
– Không cần cám ơn ta, chỉ cần tuân tủ theo ước định hợp tác là được!
Theo thuyền hoa dần dần xa khuất, thanh âm của Hồng Thường Tiên Tử theo thời gian cũng dần dần biến mất trong tiếng sóng biển ào ạt.
– Sở huynh, đến tột cùng là huynh làm bài thơ gì vậy? Không ngờ lại có mị lực lớn như thế, khiến cho Hồng Thường Tiên Tử liều mình hộ tống ngươi trở lại. Trước khi đi, còn tặng ngươi một chiếc vòng cổ quý báu như vậy?
Kim Bích Hàm rốt cuộc nhịn không được, trong nội tâm nàng không hề bình tĩnh, nhìn về Sở Vân với ánh mắt đầy hiếu kỳ cùng thẩm vấn. Sở Vân tín nhiệm Kim Bích Hàm, tự nhiên cũng không có dấu giếm nàng, có cái gì đều nói ra toàn bộ.
– Hồng Thường Tiên Tử lại chính là Phi Hổ?
Vừa nghe được tin tức này, Kim Bích Hàm trợn lớn hai mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng được. – Cái này, sao Sở huynh biết được?
Sở Vân sờ sờ cái mũi, tự nhiên là không thể nói ra bí mật trọng sinh, đành phải kể lại kỹ càng một phen phân tích ứng phó với Phi Hổ, lập tức khiến cho Kim Bích Hàm chấn kinh.
– Chỉ bằng vào những điều này đã có thể suy luận được ra, Sở Vân huynh thực sự quá lợi hại. Truyền thừa của tam đại viện chủ, Tinh Hải Long cung, còn có lần này nữa… Nếu như Sở huynh trở thành một gã thám u, chắc chắn sẽ là một cao thủ nhất đẳng.
Ánh mắt Kim Bích Hàm, giống như là bị đóng đinh, dính chặt lên trên người Sở Vân.
Nàng cảm thấy Sở Vân giống như một chiếc rương chứa đầy sự “kinh ngạc”, mỗi một lần mở ra, nàng đều thu hoạch được một lần ngạc nhiên.
– Bất quá mục đích của Phi Hổ, thứ mà nàng muốn đoạt được, chúng ta vẫn chưa biết được. Nếu kỳ hạn đã là một tháng sau, như vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nhớ đến vấn đề này, Kim Bích Hàm lại nhíu mày.
– Cho nên, ta muốn thừa dịp này, sửa chữa lại Túy Tuyết Đao. Nếu như đã có chiến lực cấp Linh Yêu, sẽ không cần lo lắng nữa. Trừ chuyện đó ra, tiện thể dò xét xem mục đích của Phi Hổ đến tột cùng là thứ gì?