Một vị cảnh sát liếc nhìn qua người đàn ông hàng xóm,sau đó nhìn cô khẽ lắc đầu.
“Xin lỗi cô! Đây là trách nhiệm của tôi, chúng tôi cần đưa anh ấy trở về sở cảnh sát”.
Lúc này vị cảnh sát còn lại thấy vậy liền bổ sung thêm một câu.
“Bây giờ cô hãy liên lạc người thân của anh ấy đến bảo lãnh anh ấy về là được”.
A Mẫn vừa định lên tiếng nói cô chính là bạn gái của anh, nhưng xét về tình hình của anh và cô bây giờ, cô cảm thấy không nên cho lắm.
Suy nghĩ một hồi thì cô liền nghĩ đến một người.
******
Hôm nay dường như đêm khuya có chút chạy hơi chậm, nhưng không hiểu vì sao lại khiến một người nào đó đang cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngay tại biệt thự.
Cuộc triền miên vẫn chưa kết thúc
“Á….. Ông xã….Đừng …..”Giọng nói đầy mê hoặc của Lam Lam không ngừng vang lên.
Cả người cô như được anh đưa lên mây, cô chẳng biết anh đã thay đổi tư thế hết bao nhiêu lần.Hôm nay cô đã cảm nhận được khát vọng sức mạnh to lớn của anh,quả thật là rất khủng khiếp.
Hạ thân cô dần như dau ê ẩm, chỉ biết bám chặt vào anh.
Lục Diệp Bằng thở gấp,anh nằm đè lên người cô.Anh như muốn nuốt trọn cô vào bụng, thật sự trải qua bao nhiêu anh vẫn cảm thấy chưa đủ.
Anh không buồn ngủ,anh muốn thời gian hãy trôi thật chậm,anh không muốn xa cô một chút nào cả….!
” Bảo bối! Em thật mê người,anh phát điên lên mất”.
Dứt lời anh đẩy eo lưng thật mạnh,đi vào thật sâu như muốn giết người con gái ở dưới thân của anh.
Lúc này,Lam Lam như muốn ngất đi, cảm giác này khiến cô vừa yêu vừa ghét anh.
Người đàn ông này lúc nào cũng chỉ muốn ăn hiếp cô.
Cho đến một lúc cả hai cảm nhận được cơ thể mình sắp trào ra cái thứ được gọi là đỉnh cao dục vọng.Thì đúng ngay lúc này điện thoại của cả hai bắt đầu vang lên dữ dội.
Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu xuống cắn nhẹ ngực cô khẽ nói.
“Ai cho phép em để tiếng chuông điện thoại lớn như vậy làm phiền chúng ta”.
Ngay sau đó một lần nữa anh vùi thẳng dị vật vào trong cơ thể của cô.
Lam Lam trợn hai mắt cuối cùng hét lên một tiếng, cảm nhận được hạ thân của mình đang chảy ra mùi vị của hoan ái mà anh đã mang đến cho cô.
Lục Diệp Bằng ban đầu tưởng là tiếng chuông điện thoại của cô,sau khi bình ổn lại anh mới phát hiện ra không những điện thoại cô mà ngay cả điện thoại của anh cũng đang đổ chuông.
Vài giây sau,Lục Diệp Bằng vẫn chưa muốn buông cô ra.Anh vừa nghe điện thoại, vừa âu yếm chăm sóc cô.
Lam Lam cũng đã cầm lấy điện thoại lên mà nghe.
“Alo…. Cái gì?”
Có lẽ cả hai cuộc gọi cùng chung một chủ đề cho nên hai người vừa nghe đã đồng thanh lên tiếng.
Sau đó cả hai liền cúp máy nhanh.Đồng nghĩa hai người phải buông nhau ra trong sự luyến tiếc.
******
Rất nhanh chóng, Lục Diệp Bằng và Lam Lam liền đến sở cảnh sát ngay trong đêm khuya.
Ban đầu Lục Diệp Bằng không muốn Lam Lam đến đó, nhưng cô gái này thật cứng đầu.Vì cô biết A Mẫn đang ở sở cảnh sát, nên anh đành chấp nhận chở cô đến đó với anh.
Vào bên trong rồi,Lục Diệp Bằng mới thấy được bộ mặt say mèm của Hoắc Thiếu Tiên.
Anh liền nói thầm trong bụng.Cuối cùng cái tên này cũng có cái cái ngày này…..Thật là đáng đời.
A Mẫn nhìn thấy Lam Lam, gương mặt cô bừng sáng.
Thật tâm trong lòng cô chỉ nghĩ người mà có thể bảo lãnh cho Hoắc Thiếu Tiên chính là hai vợ chồng nhà họ Lục này thôi!
Cũng may cảnh sát trưởng ở đây có quen biết Lục Diệp Bằng cho nên ông ta đã gọi cho anh trước đó.Nhưng chẳng hiểu Lục Diệp Bằng đang làm cái gì mà không chịu bắt máy, cô cảm thấy lo lắng cho nên cô bèn điện thoại cho Lam Lam.
Vậy mà khi cô gọi được,thì cảnh sát trưởng lại nói là đã liên lạc được với Lục Diệp Bằng.
Nên bây giờ cô mới thấy cả hai cùng nhau đến đây.
Hoắc Thiếu Tiên đã ngủ say nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên của A Mẫn.
Cảnh sát trưởng bước đến bắt tay với Lục Diệp Bằng,sau đó tiến hành việc bão lãnh cho Hoắc Thiếu Tiên.
Lục Diệp Bằng đưa mắt lườm liếc Hoắc Thiếu Tiên đang nằm dài trên ghế bực bội nói lớn.
“Cho anh ta ngủ ở đây một đêm cũng chẳng sao cả…..”
A Mẫn nghe xong có chút không vui đứng kế bên,bèn lên tiếng.
“Anh là bạn thân của anh ấy đấy! Bạn anh gặp nạn,anh không giúp được sao?”
Lục Diệp Bằng nhếch môi cười khẩy, hỏi ngược lại.
“Vậy cô là gì của anh ta, tại sao cô không bảo lãnh cho anh ta mà điện thoại cho vợ của tôi”.
“Anh….” A Mẫn cứng họng, muốn cãi lý với Lục Diệp Bằng bây giờ cũng chẳng được.Vì cô đã chia tay với Hoắc Thiếu Tiên rồi, cô có quyền gì nói thay cho anh ấy được.
Lục Diệp Bằng chỉ muốn trêu chọc A Mẫn một chút.Chuyện của cô gái này với Hoắc Thiếu Tiên anh cũng đã biết rõ vì sao hai người trở nên như vậy.
Anh cũng chẳng thể ngờ Tịch Duy An đang ở Thượng Hải mà cũng có thể châm ngòi đốt nhà của người khác mà không hề tốn sức nào cả.
Nghĩ đi cũng nghĩ lại, Hoắc Thiếu Tiên bị như vậy cũng xem như cho anh ta một bài học.Trước là cũng vì anh ta mà xém chút nữa cả anh và Tịch Duy An cũng đã mất vợ, bây giờ thì cho anh ta biết thế nào là không biết trân trọng những thứ trước mắt.
Nếu như A Mẫn không biết quá khứ của Hoắc Thiếu Tiên từ bây giờ, nếu lỡ như sau này Hoắc Thiếu Tiên cưới cô ấy về nhà rồi một ngày nào đó A Mẫn cũng như Lam Lam biết hết sự thật.
Lúc đó sẽ như thế nào,A Mẫn có như Lam Lam mà bỏ đi không?
Mỗi lần anh nhớ đến tình cảnh Lam Lam bỏ đi trong sự đau khổ, thì trong lòng anh không ngừng dây dứt, tự trách bản thân mình vì đã làm tổn thương cô rất nhiều.
Lục Diệp Bằng làm thủ tục rất nhanh,Lam Lam thì chỉ im lặng đứng kế bên A Mẫn đợi anh.
Sau khi ký tên xong,Lục Diệp Bằng đã nhờ vài người vác Hoắc Thiếu Tiên lên xe của anh.
Lúc này khi Lục Diệp Bằng đang có ý định trở Hoắc Thiếu Tiên về nhà của anh.Lam Lam đột ngột lên tiếng.
“Bây giờ anh ấy say như vậy, ở nhà một mình có chuyện gì sao….? Hay anh trở anh ấy về nhà chúng ta ở tạm một đêm đi”.
Dứt lời Lam Lam đưa mắt qua nhìn A Mẫn, khẽ nói.
“Cậu cũng theo mình về nhà luôn đi, bây giờ cũng khuya rồi, mình không yên tâm để cậu về nhà một mình”.
Lục Diệp Bằng trong lòng có chút khó chịu.Vì ngày mai anh đi rồi,anh muốn ở bên cạnh vợ của anh thêm một chút nữa.Rước hai người này về nhà, chắc chắn anh và cô sẽ không có phút giây nào bình yên.
Nhưng vì nghĩ đến hai con người này đang chiến tranh lạnh,anh cũng không dám lên tiếng phản đối.
A Mẫn suy nghĩ một hồi cuối cùng đồng ý với Lam Lam đi về nhà cô ấy.
Lam Lam và Lục Diệp Bằng thì ngồi ở ghế trước.Còn Hoắc Thiếu Tiên thì lại gối đầu trên chiếc đùi của cô mà ngủ say sưa ở phía sau.
Anh ngủ cũng chẳng yên tĩnh chút nào, không nắm tay cô thì lại ôm chặt eo của cô, miệng thì liên tục nói những câu khiến người ta cảm thấy thương xót vô cùng.
“Mẫn Mẫn….! Tha lỗi cho anh đi,anh thật sự sai rồi mà!”
Nhìn thấy hình ảnh hai người như vậy,Lam Lam chỉ biết mỉm cười đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng cũng cảm nhận được cô đang nhìn mình,anh liền một tay cầm lấy tay lái,tay còn lại đưa ra dịu dàng vuốt nhẹ gương mặt của cô.
Lam Lam không kìm được, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh, khẽ nói.
“Anh đừng đi công tác lâu quá đó,em sẽ rất nhớ anh…..”
Lục Diệp Bằng mím môi cười nhẹ.
“Anh sẽ về thật sớm với em và con”.